Ban đêm mưa lớn, thế tử phi muốn xuất phủ, không có ai dám cản.
Chân Châu đến lầu hai cảu Sướиɠ Hoan Lâu, trực tiếp tiến vào gian sương phòng, Thúy Nha ở sau cùng chưởng quầy thương lượng, đưa tới mười thỏi vàng, dặn dò đưa tới năm người sạch sẽ, tay chân nhanh nhẹn tốt nhất.
Đối với khách quý ra tay hào phóng, chưởng quầy tất nhiên là vui vẻ ra mặt, khóe mắt nhìn sang sương phòng thầm nghĩ tiểu nương tử ngày thường xinh đẹp, khẩu vị cũng không nhỏ.
Chân Châu mặc một chiếc áo cúp ngực, rộng rãi phóng khoáng, không có chút dấu hiệu mang thai, tóc dài vén lên, nhìn giống như thiếu nữ chưa xuất giá.
Chưởng quầy dẫn năm thanh quan đi vào, cũng chưa nhìn ra nàng là thai phụ, giới thiệu sơ lược vài câu, thấy Chân Châu không có bất mãn cái gì liền cười híp mắt lui xuống.
Thanh quan thống nhất lấy áo trắng họa tiết hình mây, đầu đội ngọc quan, từng người hoá trang như thế gia công tử, da trắng mỹ mạo, phong độ nhẹ nhàng, thân ở nơi hoa bướm, lại không biểu hiện da^ʍ mị phóng đãng.
Chân Châu đối với những người này vô cùng hài lòng, thầm nghĩ Sướиɠ Hoan Lâu không hổ là “Trường An nữ tử ôn nhu hương”, là một cái “động tiêu tiền”, những người này nhìn như gia đình tử tế thanh cao, quả thực nam tử biết sủng ái nịnh nọt có nữ nhân nào không thích.
So với Thôi Khác kiêu ngạo, miệng thối lưỡi ác thế gia công tử không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Chân Châu nghiêng đầu dựa vào ghế dài gỗ lê, cởi bỏ vớ giày, nhếch chân bắt chéo, lơ đãng buông tiếng thở dài: "Gần đây ta có chút đau lưng nhức eo."
Một tiểu quan khom người tiến lên, nửa quỳ dưới chân Chân Châu, quan tâm hỏi: "Nô có chút kỹ năng xoa bóp, nương tử có muốn thử một chút không?"
Chân Châu gật đầu, mấy người khác cũng nhao nhao tự tiến cử, cuối cùng quyết định hai người xoa bóp, một người đánh đàn, một người pha trà, một người đút ăn hoa quả và điểm tâm.
Mấy người ôn nhu cẩn thận, dỗ cho Chân Châu mặt mày hớn hở, trong lòng vui sướиɠ tiêu tiền đúng chỗ.
Chỉ là không phải tiêu xài tiền của chính mình, trước kia cùng Thôi phu nhân cãi nhau không vui, An quốc công sai người đưa tới không ít vàng bạc bảo khí để trấn an, nói là cho nàng tiêu vặt, không muốn nàng tức giận.
Người làm tổ phụ, so với người làm cha còn biết đau lòng đứa bé, Chân Châu sờ lên bụng, để cho Thúy Nha hầu hạ ở sau bình phong thay áo ngủ.
Mấy tiểu quan nhìn chằm chằm Chân Châu từ sau bình phong đi ra, hoảng sợ ngây ngẩn cả người, bộ ngực sữa chân dài, đẫy đà lung linh, là một tiểu nương tử xinh đẹp không sai, nhưng bụng hơi nhô ra, rõ ràng là phụ nữ có thai.
Coi nhan sắc nàng đã nuông chiều từ bé, y phục vớ giày cũng là cực kỳ trân quý, nghe nói đưa tiền còn vô cùng hào phóng. Nhóm tiểu quan hai mặt nhìn nhau, đánh giá là phu nhân nhà quyền quý nào đây.
Vốn cho rằng là nương tử phong lưu đi ra ngoài mua vui gọi nhiều nam tử hầu hạ như thế, vị này bụng đã to, cũng chỉ là muốn hầu hạ bên ngoài, không cần "xâm nhập giao lưu" .
Suy nghĩ tốt đẹp trong lòng nhóm tiểu quan lập tức tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt không khỏi lộ ra ý tứ mất mát.
"Thế nào? Sướиɠ Hoan Lâu các ngươi còn không tiếp đãi người phụ nữ có thai sao?" Chân Châu nghiền ngẫm nhìn về phía bọn người, ra vẻ nghi vấn.
"Phu nhân chê cười, không phải như vậy." Người cầm đầu nhóm tiểu quan đứng ra, dẫn Chân Châu lên giường.
Xoa bóp vai cần phải nằm sấp, Chân Châu có thai không thể nằm như vậy, chỉ có thể quỳ gối trên giường, chổng mông lên để bọn họ xoa bóp, tiểu quan còn thân thiết đặt một cái gối mềm dưới bụng nàng.
Trên giường mỗi bên một người, xoa nhẹ cho nàng, lực đạo thoải mái dễ chịu, huyệt vị tinh chuẩn, Chân Châu thoải mái ậm ừ.
Nhưng mà tư thế như vậy có chút kì quái, giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị người phía sau đi vào.
Chân Châu xấu hổ đem mặt chôn bên trong tóc dài, tư thế như vậy vô cùng khuất nhục, nhưng được cắm vào sâu lại vô cùng thoải mái, nhớ kỹ tối hôm qua Thôi Khác đè ép cái mông của nàng vọt mạnh tiến lên, nàng suýt nữa bị hắn đâm đến tiết ra.
Còn may nàng kịp thời kìm lại, chỉ là vẫn bị hắn xâm nhập từ bên cạnh đưa nàng lên cao triều nhiều lần.
"Nương tử, có muốn ăn nho không?" Một tiểu quan thấy Chân Châu buồn bực, chủ động ân cần thăm hỏi.
Chân Châu ngẩng đầu lên, hai má phiếm hồng, trong mắt chứa xuân thủy, làm cho tiểu quan thấy khẽ giật mình, nàng đặt tay má, môi son khẽ mở, tiểu quan hiểu ý, đỏ mặt lột một quả nho đút vào trong miệng Chân Châu.
Nước nho trong veo tràn giữa răng môi, hương thơm lưu lại trên lưỡi, Chân Châu nuốt xong lại há mồm, mềm mại thúc giục: "Còn muốn nữa."
Giọng nói nàng thanh tú lanh lợi, nhưng bởi vì mới hồi tưởng chuyện đêm qua, lúc này còn lộ ra vài tia mị ý như có như không, mấy người kia nghe được trong lòng cũng mềm nhũn, tiểu quan mát xa khí lực cũng không khỏi nặng hơn vài phần.
"Ô, xoa nhẹ thôi..." Lại là một tiếng chọc người mà không biết hờn dỗi.
Đầu ngón tay tiểu quan đút ăn run rẩy, không dám nhìn thẳng Chân Châu, hai tiểu quan mát xa cách lớp áo mỏng nhào nặn thân thể trắng mịn, bị hai câu này của nàng kiều mị kêu to kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồ vật dưới thân cứng rắn lên.
Chân Châu đêm khuya đi ra ngoài đã có hạ nhân đến bẩm cho Thôi Khác, sau khi thành thân, Thôi gia có phái ám vệ bảo hộ thế tử phi an toàn, Thôi Khác cũng không tính tự mình để ý.
Lại nghe vệ sĩ trở về ấp a ấp úng kể ra, thế tử phi đi Sướиɠ Hoan Lâu, gọi năm tiểu quan, dường như muốn qua đêm.
Lo lắng Chân Châu nhất thời xúc động, thật sự làm ra chuyện gì mất mặt, Thôi Khác lập tức ngồi lên xe ngựa, mạo hiểm mưa to đi đến Sướиɠ Hoan Lâu.
Ở lầu hai, ngoài cửa vừa lúc nghe được Chân Châu nói hai câu: "Còn muốn", "Ô, xoa nhẹ thôi."
Mập mờ yêu kiều thế này, Thôi Khác nghe được trong nháy mắt cả người ngớ ngẩn, đầu óc trống rỗng, tay vịn trên cửa không dám đẩy ra, sợ nhìn thấy nàng bị người khác cắm vào toàn thân run rẩy, bộ dáng nước chảy ngang dọc dâʍ ɭσạи.
Hắn ở xung quanh tuần sát một vòng, không nhìn thấy bóng người Thúy Nha, theo lý tỳ nữ thϊếp thân* sẽ giữ ở ngoài cửa, không ở bên ngoài hẳn là ở bên trong. Thôi Khác tự dưng thở dài một hơi, có lẽ sự tình không tệ như hắn tưởng.
(*: tỳ nữ bên người)
Cửa không có chốt bên trong, Thôi Khác đẩy một cái liền mở ra, người trong phòng đều giật mình, mười mấy ánh mắt đồng loạt nhìn qua, suy nghĩ là người nào không hiểu chuyện, lại quấy rầy quý nhân thanh tịnh.
Chủ tử có người phụng dưỡng, Thúy Nha đang ngồi ở bên trên ghế nhỏ ăn vặt, thấy Thôi Khác tiến đến bị dọa đến nhảy lên, cuống quít quỳ trên mặt đất, cúi đầu lúng túng: "Thế tử..."
Thôi Khác lạnh lùng nhìn qua Chân Châu, hai đầu lông mày như bị đóng băng.
Nương tử trên giường không muốn dùng tư thế phía sau đi vào, giờ phút này nằm ở trên giường gấm bên trong màn hồng, chổng mông lên quỳ vào giữa hai tiểu quan, mặc cho vuốt ve, miệng nhỏ đỏ hồng khẽ nhếch, còn ngậm lấy một ngón tay nam nhân.
P/s: sau này mình sẽ đặt pass chương h, ai không biết có thể ib page mình nha, sau khi đăng truyện 24h mình mới rep tin nhắn nhé, tránh mấy bạn không nghĩ mà đòi pass ^^