Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 24: Mỗi người "vui" một cách

Mấy tiểu quan nghe Thúy Nha gọi người kia là thế tử liền bị dọa đến lo sợ không yên dừng tay lại ngay.

Mà Thôi Khác cũng trừng mắt nhìn những người kia, lạnh như băng nói ra một chữ: "Cút!"

Hắn mang theo thị vệ tới, vốn nên để cho người trực tiếp dẫn đám tiểu quan xuống, chỉ là thấy được bộ dáng Chân Châu không chỉnh tề, thực sự không có mặt mũi gọi hạ nhân đến.

Nhóm tiểu quan rời đi, sát thần lại tới, Chân Châu cảm thấy không thú vị liền rút đệm dưới bụng ra gối lên đầu, người nàng xoay một cái, nằm nghiêng trên giường liếc nhìn hắn.

Thôi khác cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tức giận hỏi: "Chân Châu, nàng có còn liêm sỉ nữ tử không? Thân là phụ nữ Thôi gia lại thản nhiên chạy tới chỗ thấp kém thế này mua vui?"

Chân Châu lơ đễnh, nhặt một quả nho chậm rãi ung dung bóc ăn: " Thế nào, chàng giận sao? Là canh sâm của Mã Não kia không có làm chàng no à, để chàng còn có thời gian tru tréo ở đây?"

Nàng mở to mắt, không nhanh không chậm tiếp tục hỏi lại: "Cho phép chàng sủng ái tỳ nữ trong phủ, chàng lại không cho phép ta ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Thôi Khác, đây là đạo lý gì?"

Thôi Khác thấy vẻ mặt nàng “vàng thật không sợ lửa”, không có cách nào: "Ta sủng ái tỳ nữ lúc nào?"

Quả nho đã lột sạch bỗng chốc bị đầu ngón tay xanh nhạt bóp nát nhừ, nước xanh tí tách chảy xuống, Chân Châu ngẩng đầu cười nhạt: "Phỉ Thúy và Mã Não, không phải chàng lấy trước khi thành hôn sao?"

Là lấy trước khi thành hôn, nhưng cái gì cũng chưa làm qua.

Thôi Khác chần chừ một lúc, giọng nói ậm ừ "Phải". Hắn tiến lên hai bước để giải thích với nàng, còn chưa mở miệng đã bị Chân Châu ném mâm sứ đựng nho vào người.

Kèm theo đó nàng cất cao âm điệu: "Vậy là được rồi, mẹ nó, chàng còn ở đây nói với ta làm gì, buồn nôn!"

Nói xong nàng hung ác phun trên đất một bãi nước bọt rồi cầm màn lụa lên lau lau tay, nằm ngửa trên giường, không nhìn hắn một chút nào nữa.

Mẹ nó, chàng.

Thôi Khác chưa hề bị người thế này vênh mặt hất hàm sai khiến nhục mạ, lại không phân tốt xấu hiểu lầm, chửi mắng, như tự tôn trước kia mà hắn bận tâm sớm đã bỏ đi.

Nhưng bây giờ nhìn bụng Chân Châu vì mang thai mà nhô lên, trên người hắn không chỉ có cảm xúc mà còn có trách nhiệm.

Hắn hít sâu một hơi, tiến lên trước nửa quỳ bên giường, buông xuống mặt mũi tôn nghiêm, cẩn thận từng li từng tí kéo tay nàng, thấp giọng nói xin lỗi nàng: "Chuyện tỳ nữ là ta sơ sót, trước khi thành hôn không có trước thời gian đuổi ra ngoài. Ta lấy nhưng chưa bao giờ dùng qua, Châu Châu, ta chỉ có nàng."

Phỏng đoán ác ý trong lòng nàng trước đó tiêu tan hơn phân nửa, bây giờ Chân Châu đã dễ chịu một chút, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất, hất tay Thôi Khác ra không buông tha: "Chàng đã lấy họ thì chàng đã bẩn rồi!"

Thôi Khác nhìn nàng lại mở miệng, quay sang chuyện cũ giải thích: "Là trước kia nàng gạt ta trước nói lời mộng xuân, còn chế giễu ta thiếu nữ nhân, đói khát khó nhịn..."

Chân Châu bật cười, liếc mắt nhìn hắn: "Ha ha. Trước kia ta chế giễu chàng thiếu nữ nhân thì chàng liền thu nữ nhân, vậy hiện tại ta chế giễu chàng không ngủ cùng những nữ nhân khác, có phải chàng sẽ ngủ với tất cả nữ nhân trong phủ không, mới có thể ở trước mặt ta nhấc đầu lên nổi?"

Ngôn từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, châm chọc giễu cợt, Thôi Khác nghe được liền tức giận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn khiển trách: "Mỗi lúc mỗi khác, Chân Châu, nàng đừng lộn xộn nữa."

"A!" Chân Châu khinh thường cười nói: "Thế tử gia cảm thấy ta không nói đạo lý, có thể đi tìm một đôi tri kỷ hiền lành hoa tỷ muội kia của chàng, một đêm sủng hai người cũng được, ta cũng không ngại vừa thành hôn đã cho chàng nạp thϊếp mới."

Nàng mím môi cười khẽ, lời nói nửa thật nửa giả: "Giống như vậy, chàng cũng đừng chậm trễ giúp ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lão nương bỏ ra tiền không muốn lỗ vốn!"

Thôi Khác lúc đến đây đã hỏi rõ ràng, Chân Châu là nương tử ra tay hào phóng nhất đem nay, một lâng gọi năm thanh quan thượng đẳng, đặc biệt yêu cầu thân thể sạch sẽ.

Thôi Khác đứng dậy, ngồi ở bên giường, bắt lấy cổ tay nàng, yên lặng nhìn nàng chăm chú, thốt ra câu nói tục hiếm thấy: "Nàng thật sự nghĩ là sẽ để cái bụng như vậy để người khác chơi sao?"

Chân Châu nhẹ nhàng linh hoạt nhíu mày, thủ thỉ miêu tả: " Cũng được, không phải là không thể. Bọn họ nghe ta chỉ huy, lấy ta làm niềm vui, quản hắn xoa cắm, sướиɠ rồi là được."

Thôi Khác buông tay, xoay mặt sang một bên không nhìn nàng, trong miệng mắng chửi: "Da^ʍ phụ!"

"Chẳng lẽ chàng cho rằng ta là liệt nữ trong trắng cái gì sao? Mau cút đi, da^ʍ phụ ta không làm bẩn mắt chính nhân quân tử chàng." Chân Châu hừ nặng một tiếng, thúc giục đuổi người.

Thôi Khác lặng im một hồi rồi cởϊ áσ ngoài đem che đầu Chân Châu lại, ôm ngang nàng đi ra ngoài.

"Chàng cút đi, không muốn chàng ôm, ta không đi!" Chân Châu trong ngực hắn trên đánh dưới đá, giãy giụa lung tung.

Thôi Khác ôm chặt hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Người bên trong biết nàng là An quốc công phủ thế tử phi, còn ai không muốn mạng dám đến chơi nàng?"

Thấy Chân Châu thoáng yên tĩnh, Thôi Khác cúi gần nàng thì thầm: "Muốn bị chơi, về nhà thỏa mãn nàng."

Giống như chế giễu nàng đói khát, lại giống tán tỉnh nàng, Chân Châu nghe được trong lòng bối rối, nghĩ đến hai người còn đang giận nhau, ngoài miệng cứng rắn nói: "Chàng thật bẩn, ta mới không muốn chàng!"

Là nữ nhi hờn dỗi, không phải thô lỗ gầm thét, sắc mặt Thôi Khác hòa hoãn một chút, đáy mắt lộ ra một tia ý cười không dễ dàng phát giác.

Sau khi lên xe, Thôi Khác thả Chân Châu tới trên giường êm, rót chén trà nóng đút cho nàng.

Bên ngoài trời mưa còn, tiếng chân dần dần vang, người hầu cưỡi xe ngựa.

Bên trong miệng Chân Châu còn ngậm hớp trà, nói hàm hồ không rõ: "Y phục ta, giày ta, tiền đặt cọc của ta..."

Chân Châu luôn trân trọng những thứ bên người, tính tình không chịu thua thiệt.

Thôi Khác trấn an vỗ vỗ sau lưng nàng: "Thúy Nha đều sẽ lấy về cho nàng."

Chân Châu yên lòng gật gật đầu. Không nói những cái khác, Thôi gia chuẩn bị cho nàng ăn mặc đồ vật cũng rất tinh quý, mặc vào một lần bỏ đi thật là đáng tiếc. Tiền kia là An quốc công cho, nhưng cho nàng, không nên để lỗ vốn.

Người từ Sướиɠ Hoan Lâu mang về, Thôi Khác kéo Chân Châu qua, bắt đầu tính số nợ đem nay với nàng: "Nàng bởi vì Mã Não đưa canh sâm cho ta liền tức giận nửa đêm chạy tới tìm tiểu quan?"

Rõ ràng là hắn “hồng tụ thiêm hương”* trước, rồi sau đó mình mới tìm mỹ nam tiếp, thế nào nghe như là nàng ghen tỵ làm xằng làm bậy.

(*: giải thích rồi nha)

Chân Châu không trả lời, ngoảnh đầu nói: "Chàng có tỳ nữ, ta có tiểu quan, hai chúng ta mỗi người một kiểu, cái này không phải rất tốt sao?"