Chân Châu trở về phòng vẫn vô cùng tức giận, nghĩ đến hai tỳ nữ thông phòng của Thôi Khác còn ở chung một viện với nàng vừa khó chịu vừa buồn bực, hận đến mức chỉ muốn đuổi bọn họ ra ngoài ngay lập tức.
Nàng kiểm tra phòng cũng muốn buồn nôn liền lấy y phục giày vớ của Thôi Khác từ trong tủ ra ném khỏi phòng.
Chân Châu cảm thấy chưa đủ, lại đem bộ chén trà bạch men Thanh Hoa của hắn đập xuống đất.
Tỳ nữ ma ma trong viện thấy thế tử phi tức giận như vậy không dám khuyên can, quỳ khắp mặt đất, bộ dạng phục tùng, câm như hến.
Thúy Nha lấy hết can đảm giữ chặt Chân Châu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương tử, người như vậy thế tử trở về sẽ tức giận..."
Chân Châu vỗ vỗ tay chế nhạo: "Đến An quốc công phủ bọn họ, còn tưởng là Chân Châu ta sợ sao? Vừa thành hôn đã để con trai nạp thϊếp, xem ta có thể nói “không” sao! Cả nhà đều là kẻ đáng ghét, cóc ghẻ cắn người!"
Thúy Nha nhìn trong viện bừa bộn, vẻ mặt đầy u sầu, lo lắng nói: "Nương tử, người như vậy sẽ đẩy thế tử ra xa."
"Xa?" Chân Châu hừ một tiếng, nhìn thấy áo bào màu xanh rơi bên cạnh cửa, nàng nhấc chân dùng sức đạp hai cái: "Ta ước gì hắn cách ta xa một chút, bẩn chết đi được!"
"Nương tử..." Thúy Nha khom người ôm lấy bắp chân Chân Châu, giương mắt lại thấy bóng dáng Thôi Khác bước vào cửa sân, lập tức bị dọa đến hồn bay lên trời, thúc giày Chân Châu nhắc nhở: "Nương tử, nhấc chân, thế tử trở về rồi."
Chân Châu không sợ ngược lại còn cười, mũi giày ép áo choàng trên mặt đất, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía người đang tới: "Thúy Nha, đứng dậy đi."
Thúy Nha không dám đứng dậy, quy củ quỳ gối bên cạnh cửa.
"Nàng đang làm gì ở đây vậy?" Thôi Khác đi tới, nhìn lướt qua trong viện, mày nhăn lại, có chút tức giận.
Chân Châu một cước đá áo choàng bẩn đến trước mặt Thôi Khác, vẻ mặt khoan khoái: "Không làm gì cả, vừa mới dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu thôi."
"Không hỏi một tiếng, nàng đã kết luận bẩn?" Thôi Khác kìm nén tức giận, gằn từng chữ hỏi.
Trong viện nhiều tỳ nữ, nàng không hề kiệng kỵ ném áo giày, đập chén trà, không cho lang quân mặt mũi chút nào, nói cái gì đồ bẩn, chỉ là “ném đá giấu tay” chê hắn bẩn.
Thôi Khác tức giận đến sắc mặt mũi xanh xám, Chân Châu dường như làm ngơ, không để ý tới, hời hợt nói: "Không cần hỏi, ô uế chính là ô uế, cũng không xứng cho ta đến hỏi."
"Được! Chân Châu, nàng nhớ kỹ thân phận của mình, từ nay về sau trong nội viện nhập nữ nhân, nàng đừng làm ra bộ dạng ghen tị này!" Thôi Khác siết chặt nắm đấm, dưới ống tay áo có tiếng rung động, giọng nói của hắn bình tĩnh mà lạnh
Chân Châu nhíu mày, lạnh lùng chế giễu: " Ghen tị? Thôi Khác, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ ghét bỏ ngươi dơ bẩn mà thôi!"
Thôi Khác không nhiều lời nữa, nhanh chân bước qua nội viện lộn xộn, đi đến thư phòng.
Chân Châu nhìn bóng lưng Thôi Khác đi xa, tim quả thật như hắn nói đang không ngừng chua xót, Chân Châu không muốn bị mắc kẹt trong cảm xúc này, nàng kêu Thúy Nha giải tán đám người, dọn dẹp sạch sẽ nội viện và phòng ngủ, cố gắng nghỉ ngơi.
Mùa hè trời cũng như người, thay đổi bất thường, vào ban ngày vẫn trong xanh, đến buổi chiều mây đen che kín đầu, sấm sét đùng đùng, mưa to như hạt đậu đập vào song cửa sổ rung động đùng đùng.
Thúy Nha đóng kỹ cửa sổ, nhìn thấy Chân Châu trên giường lật qua lật lại ngủ không được, bữa tối cũng qua loa dùng mấy miếng, không khỏi lo lắng.
Lặng lẽ xốc lên mành lên, Thúy Nha e sợ hỏi: "Nương tử, để nô tỳ đi mời thế tử trở về nghỉ ngơi, đêm thứ hai tân hôn, người và thế tử tách ra như thế này rất khó coi, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có mâu thuẫn gì nói ra là được."
Chân Châu do dự một chút, Thúy Nha nhớ tới mới ở hành lang nhìn thấy một cái bóng xinh đẹp, bưng ấm đun nước đi đến thư phòng, kế sách của Tư Mã Chiêu mọi người đều biết.
Thúy Nha không dám nói quá rõ, ngập ngừng nhắc nhở: "Nương tử, người như thế này, sẽ để cho người khác lợi dụng sơ hở, đến lúc đó thật sự khó khă."
Chân Châu khẽ chớp mắt, nhìn thấy sắc mặt Thúy Nha lo nghĩ, ánh mắt trốn tránh, thẳng thừng hỏi: " Có ý gì? Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?"
"Nô, nô tỳ..." Trong lòng Thúy Nha đang cân nhắc ngôn từ: "Nô tỳ nhìn thấy Mã Não bưng canh sâm, đi đến thư phòng của thế tử."
Sợ Chân Châu không rõ là người nào, Thúy Nha lại bổ sung: "Chính là nữ nhân làm điệu làm bộ, là tỳ nữ có bộ dáng như hồ ly tinh."
Chân Châu cụp mắt xuống, nàng biết là tỳ nữ do Thôi phu nhân tặng cho Thôi Khác.
Hôm nay nàng nổi giận đùng đùng trở về, đúng lúc nhìn thấy hai tỳ nữ xinh đẹp ở trong sân, hai người kia rất thức thời, xa xa nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm liền vội vàng trốn vào trong phòng.
Một người xinh đẹp, một người quyến rũ, đều là vυ' to mông lớn, không thể không nói Thôi phu nhân rất biết chọn người. Tỳ nữ thế này lên giường có thể làm cho lang quân sảng khoái, xuống giường lại có thể sinh dưỡng hài tử rất tốt.
Dáng người Chân Châu cũng không kém, từ nhỏ đã thích rèn luyện, tay chân thon thả, ngực cao mông nở, chỉ là đã mang thai, bụng dưới có chút nhô lên, rất nhiều y phục mỏng manh không thể mặc vào.
Nàng ở trên giường, lại không tiện làm nhiều tư thế, không thể làm cho người ta tận hứng. Không bằng tỳ nữ.
Nương tử cùng tuổi với nàng, phần lớn còn đang vui chơi dưới gối phụ mẫu, tự do tự tại tìm lang quân như ý. Mà nàng lại ngoài ý muốn mang thai, bị ép lấy chồng, còn phải chịu đựng mẹ chồng làm khó dễ cùng phu quân bỏ rơi.
Chân Châu càng nghĩ càng đau lòng, trong mắt trong lòng chua xót muốn chết.
Thúy Nha ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Nương tử, sao người lại khóc?"
Chân Châu dùng tay lau đi nước mắt, rồi nở một nụ cười nhạt: " Ta khóc sao? Ta chỉ là nhớ nhà."
Thúy Nha nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ dông tố đan xem, chần chờ nói: " Người trở về như thế, lão gia phu nhân sẽ lo lắng."
Đâu chỉ lo lắng, toàn bộ thành Trường An đều sẽ nhìn khuê nữ Chân gia làm trò cười.
Nương tử mới thành hôn ba ngày sau mới có thể trở về nhà, nếu nàng trở về sớm, Thôi gia bên này không tiện bàn giao, còn không phải tìm cớ cho người bên ngoài có thêm trò cười.
Gả cho người ta là phải học cách trưởng thành, không thể tùy hứng.
Chân Châu ngơ ngẩn thở dài, lên giường ngồi lại một hồi lại phân phó Thúy Nha: "Hầu hạ ta thay y phục đi."
"Muộn như vậy rồi, nương tử muốn đi đâu đây? Nương tử là muốn đi thư phòng thế tử sao?" Thúy Nha hiếu kì, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Chân Châu chậm rãi lắc đầu, đợi mặc y phục xong mới ngẩng cổ lên, chậm rãi nói: "Đi Sướиɠ Hoan Lâu, Thôi Khác hắn có “hồng tụ thiêm hương”*, Chân Châu ta cũng không thiếu nam nhân đi theo."
(*: chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh)