Hôm sau thời điểm ăn cơm sáng, Khương Ninh đem chuyện này nói với Yến Nhất Tạ, nhờ quản gia giúp mình chuyển hiệp nghị kia giao cho Quách luật sư.
Cô một bên uống yến mạch, một bên hớn hở nói: "" Tuy rằng trên pháp luật, ba tớ thuộc loại tình huống bị lừa kí hợp đồng, có thể xin tòa hủy bỏ hợp đồng đã kí, nhưng không phải đã có luật sư Quách sao? Ông ấy chắc chắn có thể nghĩ ra cách giải quyết."
" Còn có chính là, ba tớ sợ nhất là mất sĩ diện, tớ cảm thấy việc bị một đứa nhóc mười bốn tuổi lừa kí tên sẽ không được nói ra a."
Quản gia nhìn đôi mắt đen láy của Khương Ninh, biểu tình linh động, thầm nghĩ thiếu gia đây là có vận khí gì mà lại nhặt được đứa bé lanh lợi như vậy.
Tính cách có thù tất báo quả thực không khác gì so với thiếu gia.
Yến Nhất Tạ ngoài cười trong không cười: " Cho nên cậu sáng sớm chạy đến đây là vì việc này?"
Từ lần đầu tiên Khương Ninh bước vào được đây, tiểu cô nương này như ngựa quen đường cũ, đúng lý hợp tình mà tiến quân thần tốc.
Sáng sớm hôm nay Yến Nhất Tạ vừa mở mắt, liền thấy Khương Ninh xuất hiện trong phòng hắn, mỉm cười đứng ở đầu giường nhìn hắn, cúi người lấy lông chim quét quét mặt hắn.
Nhiều năm như vậy, quản gia cũng rất ít khi bước vào phòng hắn, cho dù là hắn nửa đêm phát bệnh.
Yến Nhất Tạ vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt phóng đại của Khương Ninh, lập tức hoảng sợ.
Lạnh lùng thanh lãnh gì đó, giờ khắc này bị hành động không kịp trở tay của Khương Ninh mà mất đi hoàn toàn.
Hắn lập tức đen mặt, rút gối đầu ném qua, làm cô lập tức vừa cười vừa chạy đi.
................. Thật là chọc người ta không thể không tức giận................
" Cậu không keo kiệt thế chứ!" Khương Ninh vẫn như cũ cười tủm tỉm, đối với Yến Nhất Tạ nói: " Tớ cũng không phải là không hề cống hiến, mấy hôm trước tớ còn mang bữa sáng cho cậu, nói như thế nào cũng coi như là có qua có lại."
Yến Nhất Tạ cười lạnh: " Cơm tẻ qua đêm cùng Mãn Hán toàn tịch, cũng coi như là có qua có lại?"
** Mãn Hán toàn tịch: là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc, các công thức nấu ăn vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ và thượng hạng, được bắt nguồn từ thời nhà Thanh.
" Kia chính là do cậu không ăn, cũng không phải là do tớ không mang." Khương Ninh dùng chiếc đũa gắp một miếng sủi cao nhân tôm bỏ vào miệng, miệng nhỏ căng phồng: " Cậu muốn ăn gì cứ nói, tớ mỗi ngày đều mang tới cho cậu, được rồi chứ?"
Quản gia tinh ý nhận ra khi Khương Ninh nói đến " Mỗi ngày ", mi mắt thiếu gia gần như không thể phát hiện mà nhếch lên một chút.
Yến Nhất Tạ phục hồi tinh thần, tiếp tục cười lạnh: " Đồ tôi muốn ăn cậu chắc chắn tìm được?"
Khương Ninh: "..............." Hôm nay vô pháp hàn huyên.
" Không nói việc này nữa, chúng ta bỏ qua việc đó không tốt sao?" Khương Ninh cười gượng , liền đứng dậy múc cho Yến Nhất Tạ một chén bánh trôi nóng hổi: " Xem bánh trôi này, viên rồi lại viên."
Yến Nhất Tạ mắt lạnh nhìn cô.
Khương Ninh dùng thìa đảo đảo trong chén vài cái, vẫn cảm giác như cũ có điểm nóng, vì thế theo bản năng thổi thổi.
Cô đi đến bên người Yến Nhất Tạ.
Hai người ở cực gần, cái trán trắng nõn của thiếu niên như có như không đυ.ng phải hơi thở của thiếu nữ, bên tai cũng giống như bị người khác thổi khí vào.
Cảm giác tê dại lập tức bùng nổ, đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong nháy mắt hắn cảm thấy choáng váng.
Yến Nhất Tạ giận tím mặt: " Tránh xa tôi ra một chút!"
Khương Ninh không thể hiểu được mà nhìn hắn, cảm thấy hắn bị bệnh càng ngày càng nặng.
Cô đành phải đặt chén bánh trôi xuống: " Xa một chút thì xa một chút, cậu tự thổi đi, cho bỏng chết cậu."
Ở chung với thiếu niên đã lâu, cô cũng không còn quá câu nệ như ngày đầu.
Một bữa cơm ăn đến gà bay chó sủa, nhưng trong kí ức của quản gia tới nay, kể từ khi thiếu gia bị đưa đến bờ biển lẻ loi này, đây là lần đầu tiên vào thời điểm bữa sáng không khí không hề trầm trầm u ám, cũng không yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa.
Ông nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ cùng với vẻ mặt vô biểu tình của thiếu gia, không tiếng động mà cười cười.
Ăn sáng xong, Khương Ninh còn đang suy nghĩ cách khuyên bảo Yến Nhất Tạ đi học.
Hắn như vậy mà đánh cá hai ngày, phơi lưới ba ngày, hắn thường không xuất hiện ở trường học, nghỉ vì bệnh cũng không xin phép, trường học thế nhưng cũng không đuổi học hắn, cũng thật là thần kì.
Trừ phi Yến Nhất Tạ quyên góp cho trường học.
" Cậu đi đến trường được không? Chờ tớ chuyển lớp thành công, chúng ta liền có thể học cùng lớp....." Khương Ninh lay lay tay vịn xe lăn, ngăn không cho hắn lên lầu, lải nhải: " Hơn nữa gần đây có gió lớn, mọi người thường thả diều ở sân thể dục, thi thoảng còn rơi trên hành lang, chơi rất vui."
Yến Nhất Tạ lạnh lùng phun ra bốn chữ: " Không có hứng thú."
Khương Ninh vô cùng đau đớn, đấm ngực dừng chân: " Cậu vẫn luôn không chịu đi học, giáo dục bắt buộc có thể hoàn thành sao? Về sau không phải sẽ trở thành thất học?"
" Tôi thất học?" Thiếu niên trên trán đầy hắc tuyến.
Quản gia bên cạnh cười nói: " Không bằng cô cậu so tài a?"
Khương Ninh trong lòng cố ý muốn Yến Nhất Tạ bất ngờ một phen, lập tức giơ tay tán thành: " Được thôi, nhanh a, thời gian của cháu không nhiều, cháu còn phải đến trường."
Quản gia nhanh chóng lên lầu, từ trong thư phòng lấy mấy cuốn sách luyện tập cùng hai tờ giấy và hai cây bút chì, nói: " Cùng một đề, bạn học Khương và thiếu gia ai giải xong trước xem như người đó thắng."
Khương Ninh nhìn thoáng qua ba cuốn sách trong tay quản gia, không sai biệt lắm thì chính là sơ trung, cao trung Olympic Toán, cuốn còn lại là đại học cao số.
Cô quyết đoán chọn cuốn ""Cao trung Olympic Toán"" .
Phạm vi đại học quá khó với một thiếu niên mười lăm tuổi, kiến thức sơ trung lại không để cô thể hiện hết được. Vì để làm hắn sùng bái, cô quả thật đã hao tâm tổn sức không ít.
Quản gia hơi hơi mỉm cười, nói: " Được rồi, giờ tôi sẽ tùy tiện chọn một đề trong đây cho cô cậu làm."
" Chờ một chút!" Khương Ninh lập tức nói: " Để cháu chọn đề, bằng không ông thông đồng với thiếu gia nhà ông, lựa chọn một đề đã giải rồi thì sao?"
Yến Nhất Tạ: ".............."
Yến Nhất Tạ không nỡ nhìn thẳng mà xoay đầu đi: " Để cậu ta chọn."
Quản gia vì thế cùng đưa cuốn "Cao trung Olympic Toán" cho Khương Ninh, cô một bên lật sách, một bên bức Yến Nhất Tạ nhìn cô: " Yến Nhất Tạ cậu nhìn này, nhìn này, tớ là đang lật tùy ý."
Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được đề.
Khương Ninh kéo ghế ở bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy bút, vén tay áo, đang chuẩn bị giải đề.
Liền nghe thanh âm lười biếng của thiếu niên đang nhìn lướt qua đề: " Đáp án là -2."
"............."
"......................."
Khương Ninh mất ba phút để tính ra, quả thật đáp án là -2.
Cái quỷ gì đây a?! Hắn không phải hàng năm đều không đi học sao?
" Thêm một đề nữa!" Khương Ninh cả giận nói.
Lần này thời điểm Yến Nhất Tạ đọc đề, Khương Ninh một bên vừa xem đề, một bên vừa bên tai hắn đọc thơ nhằm quấy nhiễu hắn.
Yến Nhất Tạ: "................"
Nhưng là vẫn không vượt qua ba giây, Yến Nhất Tạ nói: " 2004."
Khương Ninh tính toán đến khí thế bùng nổ, tính ra đúng là đáp án 2004.
Khương Ninh: ".............."
Khương Ninh vô pháp tâm bình khí hòa mà chấp nhận kết quả này, xoay đầu đối với Quản gia nói: " Ông à, ông nói thật cho cháu biết, cậu ấy có phải đang gian lận không ạ?"
Quản gia cười nói: " Thiếu gia quả thực tính nhẩm rất nhanh, cháu e là không thể so với thiếu gia. Bất quá bạn học Khương tính cũng rất tốt, không hề giống với các bạn đồng trang lứa, đừng nói đến Cao trung Olympic Toán, e là Sơ trung Olympic Toán cũng chưa chắc đã làm được."
" Thêm, thêm một đề nữa." Khương Ninh nói lời này cũng không còn tự tin, cô rút tập đề đại học bên dưới: " Làm cái này."
Không quá ba giây.
Thiếu niên nói: " Không có đáp án."
Khuong Ninh không quan tâm, cô cũng không tin, tiếp tục vùi đầu tính toán.
Yến Nhất Tạ nhìn chằm chằm cô vài giây, thình lình nói: " Thừa lấy 2."
Khương Ninh theo bản năng làm theo lời hắn, vài giây sau mới phản ứng lại hắn là đang quấy nhiễu cô.
Yến Nhất Tạ lại nói: " Đường phụ vẽ sai rồi."
Khương Ninh dừng ngòi bút: ".............."
" Câm miệng a!" Khương Ninh che lỗ tai lại.
Yến Nhất Tạ không dao động, tiếp tục thình lình nói: " Lại vẽ thêm một đường phụ."
Khương Ninh bên cạnh như niệm thần chú: " Không nghe không nghe không nghe."
Đây là có thù tất báo sao?
Tránh được sự quấy nhiễu của Yến Nhất Tạ, quả nhiên giải ra là không có đáp án.
Cô nói không nên lời, cũng không có ý định sẽ nói, Khương Ninh tự tin hùng hổ trước kia đã chết, giờ đây chỉ còn lại Khương Ninh nhỏ bé bất lực, cô chỉ nghĩ làm sao để có thể chạy nhanh đào tẩu.
Khương Ninh " Cúi chào " cũng chưa nói một tiếng, xách cặp sách lên, lấy tốc độ 800 m/s mà tẩu thoát khỏi hiện trường xấu hổ này.
Yến Nhất Tạ quay xe lăn, nhìn theo bóng dáng đi xa của cô.
Không biết có phải là ảo giác của quản gia hay không, thiếu gia dường như........ đang cười?
Bất quá nụ cười này cũng thực nhẹ, gần như không thể phát hiện, rất mau liền biến mất.
Yến Nhất Tạ yên tĩnh một lát, đột nhiên hỏi: " Ông biết chỗ nào bán diều không?"
_________________________________________________________
Ninh Ninh: Có phải tớ rất ngốc không?
Yến Yến: Có chút.
Ninh Ninh:................