Khi Khương Ninh lao tới trường, ở cổng trường đã có người của Hội học sinh kiểm tra phù hiệu.
Hằng Sơ không chú trọng lễ nghi, bình thường dù không đeo phù hiệu thì chỉ cần lẻn đi qua là được, mấy người trong Hội học sinh không nghiêm khắc lắm.
Nhưng sáng nay khi Khương Ninh khom lưng đi vào thì lại bị một thứ gì đó rất rắn chắc đẩy về. Một giọng nói nặng nề tức giận vang lên bên tai cô: "Mới sáng sớm mà cậu đã đi đâu?"
Những người xung quanh đều nhìn sang.
Cách đó không xa, Ti Hướng Minh và Đàm Bằng Hưng cũng dạt dào hứng thú nhìn về phía bên này. Mỗi lần đến lượt Hứa Minh Dực trực, cậu ta chẳng bao giờ thèm tới, nhưng hôm nay không biết chuyện gì đang xảy ra mà cậu ta cứ như đang chặn người, luôn đi qua đi lại trước cửa. Hai người bọn họ cá rằng Hứa Minh Dực đang chờ Chung Tòng Sương hoặc Hồ San San.
Thôi, giờ thì biết cậu ta muốn chặn đường ai rồi.
Thật là kỳ lạ.
“Liên quan gì tới cậu?” Khương Ninh tức giận ngồi xổm xuống nhặt hộp bút rơi ra khỏi cặp sách.
Hứa Minh Dực muốn đưa tay ra giúp cô, nhưng tay chưa kịp chạm vào bút của cô thì cô đã nhanh chóng cầm lên rồi vội vàng bỏ vào cặp sách.
Ngón tay của Hứa Minh Dực cứng đờ.
Cậu ta đứng thẳng người, trên vai quấn băng của Hội học sinh, sắc mặt ngày càng khó coi.
Mấy lần trước cậu ta muốn chặn đường Khương Ninh nhưng luôn mất dấu. Hôm nay, mới sáu giờ sáng cậu đã rửa mặt bằng nước lạnh rồi chạy nhanh đến nhà họ Khương, nhưng vẫn trống không.
Trịnh Nhã Nam nói mấy ngày nay Khương Ninh rất siêng năng, ngày nào cũng đi học từ sáng sớm, không khéo giờ đã rời nhà rồi.
Vì vậy, Hứa Minh Dực nhanh chóng vòng trở lại trường học.
Nhưng nhìn đồng hồ, tận 7 giờ 30 phút Khương Ninh mới tới trường.
Điều này cho thấy cô đã ở lại nơi khác ít nhất một tiếng đồng hồ.
“Cô Trịnh nói gần đây cậu dậy rất sớm, có hỏi tôi mấy giờ cậu tới trường.” Hứa Minh Dực không đổi sắc mặt mà lôi Trịnh Nhã Nam ra làm lá chắn.
Khương Ninh kéo khóa cặp sách, nhíu mày: "Đến nhà bạn học thêm, cái này mà cậu cũng muốn tọc mạch hả?"
"Cậu tới nhà bạn học thêm mà sao tôi không biết?"
Không biết vì sao Hứa Minh Dực lại có chút tức giận, chẳng biết tự lúc nào, Khương Ninh đã lặng lẽ rút lui khỏi cuộc sống của mình. Người mà trước kia luôn nói với cậu mọi chuyện, giờ muốn tìm được bóng dáng cô cũng khó.
Cậu ta nói: "Cậu đến nhà bạn học nào? Tôi có thể giúp cậu chuyện học thêm mà."
“Không cần.” Khương Ninh ngắt lời cậu ta.
“Khương Ninh, gần đây cậu uống lộn thuốc rồi hả?!” Hứa Minh Dực rốt cục tức giận nói.
Nếu không phải uống lộn thuốc thì hoàn toàn không thể giải thích được hành vi xa lánh cậu trong khoảng thời gian gần đây của cô.
Ban đầu Hứa Minh Dực còn tưởng rằng Khương Ninh đơn giản là tức giận, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn, chiến tranh lạnh cũng không sao. Nhưng ai biết đã bao lâu rồi, cô chưa từng chủ động tìm cậu lấy một lần.
Trong ký ức từ trước đến giờ của cậu ta, điều này chưa bao giờ xảy ra.
Thậm chí, ngay cả khi nhìn thấy Chung Tòng Sương đang kéo tay áo của cậu, cô cũng... cũng bỏ đi không ngoảnh lại.
“Cậu đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Khương Ninh cũng tức giận nói: “Tới lúc bị trễ học thì có mình tôi bị la.”
Hứa Minh Dực hít sâu một hơi khiến bản thân mình bình tĩnh lại: "Chúng ta nói chuyện đi."
Khương Ninh nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp: "Vậy thì nói chuyện."
Khương Ninh chọn một quán trà sữa bên cạnh trường học, đi thẳng tới đó. Hứa Minh Dực đi theo phía sau cô, chỉ cảm thấy vô cùng không quen... Cậu đột nhiên nhận ra trước kia Khương Ninh đều đi theo phía sau cậu, nhìn bóng lưng cậu.
Thì ra nhìn bóng lưng người kia đi về phía trước không ngoảnh lại, hóa ra lại là một chuyện không có cảm giác an toàn như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Minh Dực nghiêm mặt, không biết nên mở lời như thế nào. Cậu ta vẫn không thể đặt lòng tự tôn của mình xuống mà hỏi hỏi Khương Ninh vì sao đột nhiên xa lánh mình.
Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cậu coi tôi như em gái đúng không?"
Hứa Minh Dực không ngờ Khương Ninh lại trực tiếp như vậy, nghẹn ngào một hồi rồi mới nói: "Đúng."
"Vậy đúng lúc lắm, tôi chỉ coi cậu như người anh trai mà tôi quen biết từ khi còn nhỏ. Trước kia tôi không hiểu chuyện nên cứ luôn quanh quẩn bên cậu, mong cậu thông cảm nhiều hơn." Khương Ninh nhẹ nói.
Hứa Minh Dực: "..."
Khương Ninh lại nói: "Người lớn hay nói đùa muốn kết làm sui gia, nhưng đó chỉ là chuyện của bọn họ thôi. Chúng ta không nên xem là thật."
Sau khi tái sinh trở về, Khương Ninh vẫn không biết phải đối mặt với Hứa Minh Dực như thế nào. Tình cảm của con người chỉ có một lần, một khi đã bị quét sạch sẽ thì hoàn toàn không còn nữa. Kiếp này cô không thể mạo hiểm thêm một lần nào nữa. Huống chi, chuyện cuối cùng xảy ra ở kiếp trước cũng khiến cô cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Nhưng mặt khác, Hứa Minh Dực trước mắt chỉ mới mười lăm tuổi. Cậu ta không biết rằng mình sẽ chọn cứu Chung Tòng Sương trong một vụ tai nạn xe hơi trong tương lai. Nếu Khương Ninh cô quy kết mối hận thù đời trước cho một thiếu niên thì hình như rất quá đáng.
Vì vậy, Khương Ninh đã chọn mình và cậu ta không ai nợ ai, sau đó ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình.
Khương Ninh nghịch ngợm cốc thạch trà sữa trước mặt, nhìn vào mắt cậu ta, nói: "Ai cũng đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Tôi có chuyện của riêng tôi và cuộc sống mà tôi muốn sống. Không thể nào cứ mãi chạy theo sau mông cậu cả ngày như trước đây được."
“Cậu đùa cái gì vậy?” Hứa Minh Dực giận quá hóa cười.
Không hiểu sao trong lòng cậu lại nhói lên.
Mỗi khi cô cứ mãi quấn quýt lấy cậu, muốn chơi với cậu, cậu luôn thấy cô thật phiền phức.
Nhưng khi cô bỗng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn giở trò chơi xấu với cậu như trước nữa, cậu như trở nên trống rỗng và bỗng chốc mất đi một thứ gì đó.
Hứa Minh Dực cáu kỉnh khó hiểu: "Khương Ninh, đừng quậy nữa. Chuyện tôi muốn nói không phải chuyện này. Nếu lúc trước tôi có làm gì chọc giận cậu thì cậu có thể nói thẳng với tôi. Một đống thẻ game tôi mua hồi tháng trước còn chưa bóc tem đâu. Không phải tháng trước cậu ép tôi mua Super Mario sao, cậu không muốn tới chơi cái này à?"
Khương Ninh nhìn Hứa Minh Dực, đột nhiên muốn hỏi một chuyện.
Cô vẫn không thể hiểu tại sao Hứa Minh Dực lại lựa chọn như vậy trong vụ tai nạn xe hơi trước ngày họp lớp đó.
Lúc đó cô và Chung Tòng Sương ngồi ghế sau máu chảy khắp người, lẽ nào Chung Tòng Sương trông bị thương nặng hơn, hai chân bị dập nên Hứa Minh Dực đã chọn cứu cô ta trước sao?
Xe của Yến Nhất Tạ đi theo sau bọn họ, cũng bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn. Song khi Khương Ninh nhìn xuyên qua tấm kính dính máu thì đã thấy cậu ấy chạy về phía mình không chút do dự.
Khương Ninh không thể hỏi Hứa Minh Dực kiếp trước nghĩ như thế nào, chỉ có thể im lặng một hồi. Một lúc sau, cô hỏi Hứa Minh Dực mười lăm tuổi trước mặt: "Lúc cậu thời còn trẻ, cảm giác của cậu đối với Chung Tòng Sương là như thế nào?"
Cụm từ "thời còn trẻ" được sử dụng một cách kỳ lạ, nhưng Hứa Minh Dực không phản ứng.
Cậu ta sững người một lúc: "Chung Tòng Sương?"
Hứa Minh Dực nói: "Cậu ấy không giống với cậu. Cậu ấy có hoàn cảnh gia đình đáng thương nhưng ngoan cường và chăm chỉ tiến tới. Lúc trước cậu ấy bị bạn trong lớp bắt nạt, tôi không chịu được nên mới giúp đỡ hai lần."
Nghe thấy hai chữ "đáng thương", Khương Ninh không muốn nghe nữa.
Tất cả mọi người đều đáng thương hơn Khương Ninh, cô là người kiên cường nhất.
Khương Ninh cười khẩy: "Được."
Hứa Minh Dực còn muốn nói gì đó nhưng Khương Ninh đã đi ngay.
Hứa Minh Dực quay đầu lại nhìn thạch trà sữa mà Khương Ninh chưa động đến trên bàn, trong lòng bực dọc vô cùng.
Cậu ta chỉ muốn biến mọi thứ trở lại như xưa.
Khương Ninh hiện tại làm cho cậu ta thật sự không thích ứng nổi, giống như thứ gì đó quan trọng trong đời đột nhiên bị đào khoét ra.
Lời nói của Khương Ninh khiến cậu không hiểu nổi. Cái gì mà đã lớn rồi, cái gì mà không hề có liên quan chặt chẽ nữa... Toàn lời bậy bạ.
Hứa Minh Dực nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chẳng lẽ là vì...
Chung Tòng Sương?
Một mặt, cậu ta không khỏi trào phúng Khương Ninh còn nhỏ mà lòng dạ đã hẹp hòi, ngay cả việc cậu chỉ tiện tay giúp đỡ bạn học mà còn so đo. Nhưng mặt khác cậu lại thoải mái hơn một chút...
Nếu là vì Chung Tòng Sương, vậy có phải là Khương Ninh đang ghen không?
...
Vì Hứa Minh Dực, Khương Ninh thật sự đến muộn.
Sau khi bị giáo viên chủ nhiệm kéo lê ngoài hành lang và phê bình một cách đau lòng cực kỳ: “Em cứ như vậy mà còn muốn chuyển tới lớp 1”, cô mới ủ rũ quay về chỗ ngồi.
Mà vào lúc này, Hứa Minh Dực chắc hẳn đã được chào đón bởi nụ cười của giáo viên lớp 1.
Tức chết đi được, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy chứ.
“Chờ tới kỳ thi lần sau mình một bước lên trời, ông thầy Vương nhất định sẽ hối hận khi đồng ý chuyển mình vào lớp 1.” Khương Ninh ngồi xuống mở sách, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lan Trân Trân cười "phì" ra tiếng, đưa tay sờ trán Khương Ninh: "Mới sáng sớm mà Khương Ninh cậu sao đã tiến vào mộng đẹp thế này?"
Khương Ninh: "..."
Khương Ninh biết mọi người nghĩ gì về mình.
Nhóm bạn xung quanh Hứa Minh Dực chơi với nhau từ nhỏ, Chung Tòng Sương, Hồ San San, các bạn cùng lớp của cô, cũng như bà nội và Khương Nhu Nhu trong nhà, e rằng đều chỉ cảm thấy cô là bùn nhão không thể trát tường, năm nào cũng xếp hạng từ dưới lên, chẳng khác gì Khương Phàm.
Vì vậy, khi cô nói giúp Giang Phàm học bù, bà nội mới nói xấu sau lưng: "Năm mươi bước lại nói muốn giúp một trăm bước."
Không tranh khẩu khí cũng phải chưng bánh bao*.
*Là đảo ngược của câu "Không chưng bánh bao tranh khẩu khí" (ý chỉ làm người phải có tự tin, có cốt khí, biết tiến lên phía trước).
Khương Ninh quyết tâm, kỳ thi tháng sau phải thi thật tốt, ít nhất phải khiến bà nội bị vả mặt "bốp bốp" mới được.
Cho nên cả ngày hôm nay Khương Ninh không hề rời khỏi chỗ ngồi, sau đó lại tiếp tục ôn lại kiến thức lần trước, ôn đề cương tới nỗi chóng mặt hoa mắt.
Tuy nhiên, tất cả kiến
thức đã có sẵn trong đầu cô rồi, bây giờ chỉ cần ôn lại một chút là được.
Do vậy nên tốc độ rất nhanh.
Trước khi tan học là buổi sinh hoạt tối như thường lệ.
Buổi sinh hoạt tốt là truyền thống của Hằng Sơ, cứ vào thứ sáu hàng tuần sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn. Học sinh có thành tích tốt từ lớp 1 sẽ đến các lớp để trao đổi phương pháp cải thiện thành tích và tiến hành cho điểm từng lớp.
Thành thật mà nói, Khương Ninh luôn cảm thấy truyền thống này chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc đề cao tính tự phụ của những học sinh lớp 1.
Bởi vì chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, học sinh ở các lớp khác hoàn toàn không thể đạt được bất kỳ thông tin hiệu quả nào từ những học sinh mũi nhọn của lớp 1.
Nhưng tiếc là nhà trường tin rằng những cuộc trao đổi như vậy sẽ giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ xu hướng đi lên của học sinh nên vẫn tiếp tục kéo dài lên cấp Ba.
Khương Ninh nghi ngờ rằng Yến Nhất Tạ không đến trường có thể vì những quy định khó chịu này của trường.
Bảo cậu đi giảng bài ở lớp khác còn khó hơn bảo cậu đi lật trường.
Mà hôm nay, đến lớp 3 để giao lưu tiếng Anh có tổng cộng ba học sinh của lớp 1.
Hai trong số họ tình cờ là Chung Tòng Sương và Khương Nhu Nhu.
Ba người này rất thông thạo tiếng Anh, gần như là gϊếŧ chết học sinh lớp 3 trong giây lát.
Khương Nhu Nhu thì còn biết tém tém lại chút.
Nhưng Chung Tòng Sương lại vô cùng tích cực, sử dụng đầy đủ quyền hành nhà trường đã giao cho mình, gọi liên tiếp ba học sinh lớp 3, cho bọn họ đọc một số từ vựng khó đọc, hỏi thêm một số câu hỏi ngữ pháp tương đối lạ lẫm, đồng thời cúi đầu ghi điểm vào cuốn sổ nhỏ.
Lớp 3 đều là một đống gỗ phế thải, làm sao có thể theo kịp tiết tấu của bọn họ. Mấy đứa con trai ngồi phía sau thậm chí còn chẳng thể hiểu được mấy câu hỏi bằng tiếng Anh của cô nàng.
Một bạn trai được Chung Tòng Sương chọn không trả lời được.
Chung Tòng Sương hất cằm lên, tiếp tục hỏi bằng tiếng Anh: "Đây là những gì đã được học trong sách giáo khoa. Tại sao bạn lại không trả lời được? Giáo viên của bạn chưa dạy à?"
Chàng trai cấp Ba đỏ bừng mặt.
Đây là lý do tại sao lớp học đuôi xe như bọn họ lại ghét truyền thống của trường học. Buổi sinh hoạt tối thứ sáu hàng tuần là một đòn giáng khủng khϊếp vào sự tự tin của họ.
Một bạn gái khác trả lời.
Chung Tòng Sương vẫn không hài lòng: "Phát âm của bạn quá giống tiếng Anh Trung Quốc."
Nói xong, Chung Tòng Sương đọc câu trả lời một cách trôi chảy.
Bạn gái ấy nhìn như muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bị giáo viên phê bình và các bạn cùng lứa phê bình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là trước mặt nhiều bạn trong lớp như vậy.
Năm nay, không phải ai cũng đủ tiền học thêm ngoại ngữ, mời được giáo viên nước ngoài giỏi, mua được băng đĩa tốt.
Thổ âm tiếng Anh có nghĩa là hoàn cảnh gia đình bình thường.
Quầng mắt của bạn gái kia đã đỏ hoe.
Lan Trân Trân nằm trên bàn, sợ sẽ bị Chung Tòng Sương điểm mặt gọi tên. Cô ấy nói nhỏ với Khương Ninh: "Người của lớp 1 kiêu ngạo quá đi."
Khương Ninh cúi đầu làm đề cương, từ chối cho bình luận.
Chung Tòng Sương quả thực có tính tình khá sắc bén, không biết khiêm tốn. Nhưng Khương Ninh dự định sau này sẽ dấn thân vào nghiệp diễn múa, không cùng một con đường với cô ta, vậy cho nên Khương Ninh chẳng buồn ganh đua với cô ta.
Tầm mắt của Chung Tòng Sương khẽ dịch về phía cô khó mà nhận ra.
Chung Tòng Sương thì thầm với Khương Nhu Nhu bên cạnh: "Tiếng Anh của em gái cậu thế nào?"
"Không tốt lắm." Khương Nhu Nhu thấp giọng nói: "Nhưng mà cậu đừng chọn nó, tính tình nó xấu lắm, không trả lời được thì sẽ ghét cậu đó."
Khương Nhu Nhu vẫn còn ám ảnh về cuộc cãi vã ở nhà đêm qua.
Lúc trước cô ta bám víu vào ba Khương, lấy lòng Trịnh Nhã Nam là có thể sống sót ở nhà, nhưng gần đây Trịnh Nhã Nam ngày càng thiên vị Khương Ninh, mới nói một câu thôi đã chuyển cô ta từ lớp học khiêu vũ riêng xuống lớp học theo nhóm nhỏ.
Quyền lực kinh tế của gia đình do Trịnh Nhã Nam kiểm soát, Khương Nhu Nhu không còn cách nào khác đành phải chịu tủi nhục chờ giai đoạn ba Khương có chuyện cần nhờ Khương Ninh qua đi.
Chung Tòng Sương lại không cho là đúng. Khương Ninh có một tính tình xấu xí, nhưng cô ta thì bình tĩnh, được dạy dỗ và có phán đoán.
Chẳng qua trước khi Chung Tòng Sương gọi Khương Ninh dậy, giáo viên chủ nhiệm lớp 3 ngồi phía sau phòng học đã không thể ngồi yên.
Cả lớp bị khí thế của học sinh lớp 1 ép tới nỗi lặng như gà, chẳng dám ngẩng đầu lên, thật khiến ông mất mặt mà!
Nhưng mà lớp của ông quả thật không có nổi được một em nào có thành tích tốt, làm sao bây giờ?
Giáo viên chủ nhiêm đột nhiên nhớ tới việc Khương Ninh từng tới văn phòng mình trước đó không lâu, em ấy chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được thư từ tiếng Anh.
Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, cùng lắm thì thêm một người xấu hổ nữa thôi, dù sao con bé Khương Ninh này cũng khá mặt dày mà.
Ông ho khan một tiếng, nói: "Khương Ninh, đứng dậy giao lưu với các bạn học sinh giỏi trong lớp 1 một chút đi."
Khương Ninh: "..."
Sao nằm không cũng trúng đạn?
Khương Nhu Nhu ngạc nhiên liếc nhìn Khương Ninh. Sao lại vậy, chủ nhiệm lớp 3 hình như rất coi trọng cô ta thì phải?
Nếu giáo viên chủ nhiệm đã kêu cậu ta lên thì bản thân cô ta cũng không coi như là cố ý.
Chung Tòng Sương khẽ cười, thuận thế nói: "Khương Ninh của lớp 3."
Khương Ninh đành phải đứng lên, mặt không chút biểu cảm nhìn Chung Tòng Sương.
Cô ta đang theo học tại Học viện múa Hoàng gia ở nước ngoài, năm nào cũng được biểu diễn trên sân khấu, tại sao Chung Tòng Sương lại muốn chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô?
Mặc dù cô muốn giả vờ mình não phẳng nhưng khái niệm tiếng Anh mới này cô coi mà cứ như 1 + 1 = 2, chẳng có cách nào tính sai ra 3 được.
"Bạn đọc phần này, sau đó giải thích ngữ pháp một chút."
Chung Tòng Sương đã cố tình chọn một câu dài và phức tạp có ba dòng, được trộn lẫn với nhiều từ siêu dài kiểu như "zabernism", "floccinaucinihilipilification".
Lan Trân Trân căng thẳng như thể chính mình sắp phải đối mặt với thời khắc xấu hổ vậy. Cô không đành lòng nhìn thêm nữa, vùi đầu vào sau cuốn sách.
"Không phải là đang bắt nạt người ta à? Để cậu ta tự đọc trước đi." Bạn trai bàn sau tức giận nói nhỏ: "Khương Ninh, cậu đừng đọc. Thay vì đọc vấp thì chẳng thà không hé răng cho rồi."
Ai ngờ, tiếp theo.
Cả lớp được nghe một giai điệu tiếng Anh hoàn hảo và đẹp đẽ.
"..."
Mọi người trong lớp đều ngẩng đầu, há to miệng nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh dừng một chút, sau đó đọc theo đoạn mà Chung Tòng Sương đưa cho cô, phát âm không thua gì những giọng nói gợi cảm trong phim truyền hình Anh, đẹp đẽ và ngọt ngào, mượt mà như tơ lụa, khiến cả lớp phải hoài nghi lỗ tai của mình.
Sau khi đọc xong, cô tùy tay xây dựng một câu dài và giải thích ngữ pháp.
Sau đó, trước khi Chung Tòng Sương và Khương Nhu Nhu trên bục giảng kịp phản ứng, cô đã liếc nhìn Chung Tòng Sương một cái, nở nụ cười vô hại với cả người lẫn vật: "Tôi đọc xong rồi, bây giờ cậu đọc lại đi? Xem cậu có đủ tư cách để dạy tôi không?"
Chỉ phút chốc, người có sắc mặt trở màu gan lợn biến thành Chung Tòng Sương.