Tiểu Trúc Mã Vai Ác Ốm Yếu Bị Tôi Thân Ngốc

Chương 12: Ta Là Ba Của Con

Khương Ninh tâm hồn phảng phất gợn sóng.

Cô đứng ở đó, nhìn hàng đèn bên đường, khóe miệng không cầm lòng được mà nhếch lên.

Từ sau khi trọng sinh trở về, đây là lần đầu tiên tâm tình được thả lỏng.

Như hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống.

Khương Ninh từ cặp sách lấy di động, gửi một tin nhắn cho Yến Nhất Tạ: [ Cảm ơn.]

Thiếu niên bên kia vẫn lãnh đạm xa cách như cũ, đến cả dấu chấm cũng chẳng gửi lại.

Khương Ninh khóe miệng vẫn như cũ mang theo ý cười, một bên tiếp tục đi về Khương gia, một bên vừa nhẹ nhàng gõ tin nhắn: [ Yến Nhất Tạ, cậu rốt cuộc khi nào mới chịu cùng tớ đi học? Tớ còn muốn chuyển tới học cùng cậu.]

Sau một lúc lâu, cho đến khi cô đã đến cổng nhà, rốt cuộc di động mới nhận được hồi âm: [ Cậu không cần được nước lấn tới.]

Khương Ninh nhịn không được cười rộ lên.

___________________________________________________

Khương Ninh mang tâm tình tốt về đến nhà, vừa về nhà liền tiến vào phòng tìm Khương Phàm.

Nhìn quanh không có Khương Phàm, đuôi lông mày lập tức nhếch lên.

Nhãi ranh này lúc trước đáp ứng sẽ hảo hảo học tập, sẽ không phải lại thất hứa, tách cô ra liền quay đầu đi chơi net?

Thật là không có thuốc nào cứu nổi.

Trịnh Nhược Nam cầm một ly sữa bò đi lại, hạ giọng "Hư" một tiếng, vui mừng nói: " Nó đang ở phòng con làm bài tập, vất vả lắm mới chịu an tĩnh học tập một chút, con đừng làm phiền, trước tiên tắm rửa đi đã."

Khương Ninh ngạc nhiên: " Mẹ xác định nó làm bài tập mà không phải trốn từ cửa sổ đi chứ?"

Cách một cánh cửa, Khương Phàm sâu kín nói: " Khương Ninh, chị nói bậy sau lưng em, em nghe thấy hết."

Thật đúng là ở phòng cô?

Năm trước tiểu tử khương Phàm này vì không muốn làm bài tập, liền đem bàn học cưa đôi, làm cả nhà tức giận không hề nhẹ, Trịnh Nhược Nam phẫn nộ mà nói không bao giờ mua bàn học cho cậu nữa, khiến hắn phải vào WC làm bài tập trên bồn cầu.

" Chị vào đây." Khương Ninh nhận lấy sữa bò trong tay Trịnh Nhược Nam, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, trước mặt Khương Phàm là hai chồng sách giáo khoa cùng sách bài tập, cậu thu mình ngồi ở một góc, thống khổ bất kham mà cắn bút.

Khương Ninh bước nhanh qua đó, đặt sữa bò xuống, xốc sách vở trên bàn một phen, ý đồ tìm máy chơi game được giấu.

Nhưng......... Thật đúng là không có.

Sách bài tập được làm vài trang, tuy rằng liếc mắt xem qua không thấy bài nào đúng, nhưng chữ viết kia quả thật là của tiểu tử Khương Phàm.

Khương Ninh trong lòng vừa khϊếp sợ lại vừa vui sướиɠ, nhưng vẫn trụ lại thần sắc bình tĩnh, hỏi một câu: " Đều tự em làm?"

Khương Phàm nhìn biểu tình của Khương Ninh, trong lòng sinh ra vài phần sảng khoái, thật ra cố gắng tiến bộ cũng không khó, hơn nữa trong nhà cũng đã quan tâm cậu hơn. Cậu lộ ra biểu tình ngạo mạn: " Bằng không thì sao? Trong phòng còn có quỷ giúp em sao?"

Khương Ninh chậm rãi nói: " Đúng thật chính là em viết."

Khương Phàm càng thêm đắc ý, tiếp tục dựng lỗ tai chờ Khương Ninh khích lệ, nếu cho cậu một cái đuôi thì chỉ sợ đã cao đến tận trời rồi.

Khương Ninh lại tiếp tục nói: " Bởi vì nếu là quỷ viết, thì không thể mười câu đều sai cả mười."

Khương Phàm: "..........."

Loài người quá tàn nhẫn!!

Khương Phàm tiếp tục nghiến rắng nghiến lợi mà cùng sách bài tập tác chiến.

Khương Ninh trong mắt rốt cuộc cũng nhiễm ý cười, xuống lầu nói với Trịnh Nhược Nam: " Mẹ mua cho Khương Phàm một cái bàn mới đi."

" Này còn để con nói." Trịnh Nhược Nam sớm đã bắt đầu thu xếp, gần đây cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ đều thay đổi rõ rệt, Trịnh Nhược Nam gặp chuyện vui nên tâm tình thực sảng khoái, khí sắc thoạt nhìn đều tốt lên.

Vương Tố Phân ở trong sân nhà phe phẩy quạt, nhịn không được quay đầu dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn Khương Ninh.

Không nghĩ ra.

Tiểu nha đầu này lại có chút tài năng.

Hàng xóm cũng có con muốn chuyển trường, lại khó khăn không tìm ra cách. Bởi vì bọn họ làm được thủ tục chuyển trường, hai ngày nay nhảy ở quảng trường bạn bè bà ta đều vây lấy, nịnh nọt hỏi thăm.

Vương Tố Phân bên ngoài mặt mày hớn hở, đối với các lão bằng hữu nói việc này có gì khó, về nhà liền nói con dâu hỗ trợ một chút, nhưng về đến nhà nửa chữ bà ta cũng không biết.......

Bà ta cùng nha đầu Khương Ninh quan hệ luôn không hòa hợp, tìm Khương Ninh hỏi, chẳng phải là tự tay tát vào mặt sao?

Nhìn hai mẹ con đang vui vẻ bên kia, bà ta kìm không được mà tiến tới.

Bà ta đứng dậy vào cửa, đối với Trịnh Nược Nam nói: " Khương Phàm chịu học là chuyện tốt, nhưng với thành tích hiện tại vẫn không đủ a, chi bằng để Nhu Nhu dạy bù cho nó? Nhu Nhu thành tích tốt, mỗi lần thi cử đều tiến vào top 20, còn có thể tiết kiệm được tiền học thêm."

Khương Ninh phiền nhìn thấu tâm tư bà ta, vĩnh viễn đều suy nghĩ làm sao để tranh được lợi ích cho Khương Nhu Nhu.

Cô lạnh lùng nói: " Cháu giúp Khương Phàm là được, không cần phiền người khác."

Bà ta sắc mặt lập tức bị kéo xuống: " Đứa nhỏ này sao lại nói như vậy, Nhu Nhu mà là người ngoài sao? Mày cùng con bé sống chung biết bao nhiêu năm, như thế nào lại không thể trở thành chị em tốt? Mày thật là đứa lòng dạ hẹp hòi."

Khương Ninh không chút do dự trả lời một cách mỉa mai: " Tôi lòng dạ hẹp hòi? Bà à bà nên nhớ rõ đây là nhà của ai, đây là nhà của tôi! Có thể chịu đựng để cô ta ở đây 10 năm, tôi lòng dạ hẹp hòi? Bà còn lắm miệng một câu tôi liền ném đồ đạc cô ta vứt ra ngoài!"

Sắc mặt Vương Tố Phần đều đen lại.

Lần trước thấy Khương Ninh khóc lóc trước mặt Trịnh Nhược Nam, còn tưởng rằng tính tình nha đầu này đã biến mềm, ai ngờ tóc tuy đã cắt, trên mặt sạch sẽ, nhưng trong xương cốt vẫn là cái thứ cứng đầu khó bảo đó.

Vương Tố Phân nhẫn nhịn, ngược lại đối với Trịnh Nhược Nam đen mặt nói: " Đây là cách cô dạy con sao? Đối với trưởng bối nửa điểm lễ phép cũng không có."

Khương Ninh gần đây thay đổi, Trịnh Nhược Nam tất nhiên để trong lòng. Bà dần ý thức được, con gái bà trở nên kiêu căng bởi vì người trong nhà đều luôn thiên vị Khương Nhu Nhu.

Trước đây Khương Ninh của bà vốn luôn ngoan ngoãn, không giương nanh múa vuốt như vậy.

Bà cũng đang dần dần từ bỏ lớp thanh danh bên ngoài, chẳng sợ người khác bàn tán bà khi dễ bé gái mồ côi nữa, bà cũng không thể nào để Khương Ninh mãi chịu ủy khuất.

Trịnh Nhược Nam nhìn Vương Tố Phấn một cái, không lạnh không nhạt mở miệng: " Không phải vì việc trước đó, Khương Ninh sẽ có cơ hội không lễ phép với mẹ sao?"

Con gái như vậy, mẹ nó cũng như vậy.

Bà ta vành mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa đã bốc khói, cả giận nói: " Lần trước bởi vì Khương Ninh, Nhu Nhu từ học vũ đạo tư đã phải chuyển xuống học vũ đạo trong đoàn, con bé trở về khóc rất nhiều, giáo viên trong đoàn đều có thái độ không tốt với con bé, cô như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?"

Khương Ninh cười: " Nếu bà không đành lòng, vậy tiêu tiền cho cô ta học đi a. Đã ở nhờ thì còn có tư cách kén cá chọn canh?"

Giờ khắc này Khương Ninh cảm giác chính mình thật đúng là nữ phụ độc ác đang khi dễ bạch liên hoa, nhưng khi nghĩ đến sự tình đời trước, cô chỉ giận càng thêm giận.

Ngày đầu tiên trọng sinh trở về cô đã bị đánh đến sớm bùng nổ, chỉ là chính mình băn khoăn nhiều, khiến cô vẫn luôn cố nén.

Cô xoay đầu, tùy tay đem ly trà do Vương Tố Phân, Khương Nhu Nhu còn có Khương Sơn sử dụng qua ném vào thùng rác, không ai cản được cô. Trịnh Nhược Nam chớp mắt sợ đến ngây người.

Khương Phàm trong phòng nghe thấy được động tĩnh, liền chạy ra xem, thấy chị mình đang chiếm thế thượng phong, hắn vui vẻ mà huýt sáo.

"..........." Máu nóng đã tràn lên trên đầu, rốt cuộc kìm nén không được, Vương Tố Phân liền trên mặt Khương Ninh tát một bạt tai.

Trịnh Nhược Nam sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: " Mẹ đang làm gì vậy?!"

Khương Ninh mí mắt cũng không thèm nhấc lên, bắt được tay bà ta: " Đừng đυ.ng vào tôi, bằng không vốn dĩ giữa tháng các người mới chuyển đi, tôi liền để hiện tại."

Không ai hiểu cô đang nói cái gì.

Lão thái thái không nghĩ tới một tiểu nha đầu như Khương Ninh sức lực lại lớn như vậy, lá gan cũng rất lớn, ngược lại còn làm bà ta đau. Vương Tố Phân hung tợn hét lớn: " Phản rồi phản rồi, tao phải đi tìm ba mày phân xử!"

Bà ta hất tay Khương Ninh ra, vội vàng ra ngoài tìm Khương Sơn.

Ông ta vừa mới tan tầm về nhà, liền nghe thấy Lão thái thái đang tức muốn hộc máu mà nói với ông ta một đống lớn, tiến vào sân, lại thấy Khương Nhu Nhu đang đứng ở một góc rơi nước mắt.

Nếu là lúc trước, ông ta sẽ liền răn dạy Khương Ninh một trận, đối với người lớn không biết tôn trọng.

Nhưng hôm nay Khương Sơn lại có thái độ khác thường, ông ta giống như không nghe thấy gì, bước đi vội vàng cầm theo tập công văn, gọi Khương Ninh vào thư phòng, ngữ khí thậm chí mang theo lấy lòng: " Ninh Ninh, còn vào thư phòng một chút, ba có chuyện muốn thương lượng với con."

Việc này khiến Lão thái thái cùng Khương Nhu Nhu đều phải trợn tròn mắt.

Khương Ninh đã dặn dò qua Trịnh Nhược Nam, hai người là yêu cầu giáo sư Âu Dương hỗ trợ, vì thế liền không nên đem phương thức liên lạc của ông cho người khác, nếu không sẽ quấy rầy đến người ta.

Trịnh Nhược Nam lại là người phụ nữ có nguyên tắc, hai ngày nay cùng Khương Sơn cãi nhau cũng chính là vì chuyện này.

Khương Sơn có điểm sợ hãi người vợ nghiêm khắc này, liền đem ý tứ đặt lên con gái của mình.

" Con giúp ba được không?" Trong thư phòng, Khương Sơn hòa ái nửa ngồi xổm xuống, nói: " Nếu việc của ba thành công, ba liền đưa con cùng Phàm Phàm đi công viên giải trí chơi, con thích chứ?"

Khương Ninh nhàn nhạt nhìn ông, ánh mắt không mang theo độ ấm: " Không mang theo Khương Nhu Nhu, ba chắc chắn?"

Ông bị ánh mắt này của Khương Ninh nhìn đến chột dạ, ông vươn tay ý đồ nắm lấy bả vai Khương Ninh, lại bị Khương Ninh nghiêng đầu né tránh.

".........." Khương Sơn trong lòng đột nhiên bốc hỏa một phen.

Trước kia ông ta ở trước mặt Trịnh Nhược Nam tuy không có địa vị, nhưng bọn nhóc này lại mang đến cho hắn cảm giác ưu việt cực đại, bọn chúng đều khao khát tình thương của hắn, vì hắn mà tranh sủng.

Nhưng gần đây Khương Ninh càng ngày càng ít xuất hiện trước mặt ông ta, ngẫu nhiên cùng ông đối mắt, cũng sẽ lạnh lùng quay đi, như là đối với người lạ, cũng giống như đang nhìn rác rưởi.

" Con như thế nào lại như vậy, ta là ba của con." Khương Sơn cả giận nói.

Khương Ninh không để ý đến ông ta, ngược lại thay đổi nét mặt: " Con có thể giúp, nhưng trước hết ba phải giúp con kí tên, lần trước thành tích thi không tốt, con không dám nói với mẹ, sợ mẹ phê bình."

Khương Sơn mấy ngày nay vẫn luôn vì hạng mục công trình kia mà sứt đầu mẻ trán, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn bị mọi người nói là ăn bám vợ, hiện tại nếu bị sa thải, thật sự là mất hết thanh danh. Hơn nữa đã lớn tuổi, nếu mất việc thì còn nơi nào sẽ nhận hắn?

Bởi vậy ông ta không chút suy nghĩ, vội la lên: " Con đi lấy tới đây, ba kí cho con."

Khương Ninh trong chốc lát liền đem tới một chồng bài thi, đem phần trên bài che lại, yêu cầu ông ta kí bên dưới, chỉ lộ ra một góc.

" Rốt cuộc thi được bao nhiêu?" Khương Sơn không thể tin tưởng hỏi.

Chẳng lẽ là không điểm?

Bằng không như thế nào lại không dám cho hắn xem?

Khương Ninh lập tức đỏ mặt, gắt gao ấn bài thi không cho ông ta xốc lên: " Đừng nhìn, con không dám cho ba xem."

Khương Sơn vội vã hạng mục kia, không cảm thấy một nha đầu mười bốn tuổi có thể làm cái gì, cũng không nghĩ đến con gái của mình sẽ gài mình, lòng hắn như lửa đốt, căn bản không có tâm tư quản con điểm không kia, trực tiếp qua loa kí tên.

" Kí, hơn nữa ta đảm bảo sẽ không nói với mẹ con." Ông nói xong, liền nói tới việc chính: " Ba cũng đã giúp con, con có phải hay không giờ cũng nên giúp ba? Nói phương thức liên lạc của Âu Dương cho ba được chưa?"

Khương Ninh nhanh chóng thu hồi bài thi, nói: " Như vậy đi, ba à, để con hỏi giáo sư Âu Dương đã, nếu giáo sư đồng ý, con sẽ lập tức đưa cho ba, như vậy cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt với giáo sư không phải sao?"

Khương Sơn tuy rằng nóng vội, nhưng cũng không thể không thừa nhận Khương Ninh suy nghĩ chu đáo.

" Yên tâm đi ba." Khương Ninh lại nhìn hắn chớp chớp mắt: "" Giáo sư Âu Dương rất quý con, con khẳng định sẽ giúp được ba."

Tâm tình ông ta lúc này mới rộng mở thông suốt, nở nụ cười, ngồi xổm định bế Khương Ninh.

Nhưng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Khương Ninh vừa vặn xoay người, tránh cho hắn ôm, lập tức chạy đi: " Con đi làm bài tập trước."