Cũng chỉ là lời nói nửa thật nửa giả thôi.
Hiện tại hắn đã xử lý xong những việc vặt vãnh đang chuẩn bị trở về, nhìn thấy nhân tài đạt giải này liền nhớ đến lời nói đùa của mình, Lục Sâm vốn dĩ đã quên Thiệu Phi, lại một lần nữa có ấn tượng. Tính từ nãy đến giờ, với tốc độ nhanh nhất của cậu hẳn là đã đi bộ được hai tiếng rồi.
Vị tiên sinh qua đường giáp – Thiệu Phi sau khi nôn xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt trắng như sứ của cậu, vài sợi tóc trên gương mặt vì ngẩng lên mà rơi xuống hai bên, không nhìn được bộ dáng đặc thù, nhưng biểu tình kia vẫn bị Lục Sâm nhìn thấy rõ ràng, không có nữa điểm vì bị trêu đùa mà phẫn nộ, cũng không có oán giận sau khi đồng ý, càng không có du͙© vọиɠ tham lam muốn tiến vào Lục gia, rất lãnh đạm, không mừng cũng không giận. Một người không có gì thu hút như vậy lại có thể khiến người như Lục Sâm chú ý, thậm chí hắn tạm thời không thể xác định rõ tiểu tử này là người như thế nào. Kế tiếp chắc hẳn là cậu nên tìm xe để trở về, đoạn đường dài kiên trì như vậy cũng đủ để cậu ta “báo cáo công tác” rồi, Lục Sâm với vẻ hiểu rõ thói hư tật xấu của mọi người mà nhìn.
Thiệu Phi xoa xoa chất bị dính hai bên miệng, sau khi nôn xong cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng toàn bộ thực quản vẫn cảm thấy bỏng rát, nhưng dạ dày cuối cùng cũng không đau nữa. Nhớ lại lộ tuyến vừa tra lúc nãy, còn một nửa nữa là đến, thắng lợi đang ở ngay trước mắt! Hai mắt Thiêu Phi sáng lên, lấy lại tinh thần, giống như cái người đang khó chịu vừa rồi chỉ là ảo giác. Cậu thấy phía trước đúng là có xe buýt, nhưng lại không đi lên, theo như hiểu biết của cậu về Lục Sâm ở trong sách kết hợp với biểu hiện của hắn lúc trước, cậu cảm thấy mình nên tử tế mà làm việc, như vậy dù có chuyện gì hắn cũng không thể gây phiền toái cho mình. Huống hồ, cậu cũng chướng mắt thân thể gầy yếu này, đi bộ như vậy để rèn luyện thể chất cũng được.
Vậy mà vẫn tiếp tục đi? Lục Sâm nhìn tiểu trứng ngốc đang cúi đầu nhìn đường đi, mỉa mai nói: “ Chẳng lẽ cậu ta không biết trên đời này còn có xe buýt, xe taxi hay mấy phương tiện công cộng khác sao?”. Không có khả năng không biết, có vài chiếc xe vừa vặn chạy ngang qua bên người Thiệu Phi, chỉ là cậu không lựa chọn đi xe mà thôi. Lục Sâm ngay từ đầu còn cảm thấy Thiệu Phi có chút thông minh, giờ lại lần nữa cảm thấy mình đánh giá sai. Hắn cũng thèm nhìn nữa, phân phó tài xế: “ Đi thôi.”
“ Thiếu gia, ta cứ mặc kệ cậu ấy sao?”.
Lục Sâm nhoẻn miệng cười: “ Hà tất phải quấy rầy cậu ta, đó là chuyện mà cậu ta muốn, từ trước đến nay tôi là người có đầy tình thương, sẽ không làm mấy chuyện như phá hoại sự kiên trì của người khác.”
Tài xế Trương: “...........”
“ Lão Trương, ông hiện tại đã bắt đầu thích xen vào chuyện của người khác sao?”
Lục Sâm bông nhiên nói như vậy, làm tài xế Trương cảm thấy lo sợ, ông đã làm tài xế riêng cho Lục gia được vài thập niên, có đôi khi ở cùng với Thiếu gia khiến ông lo lắng đề phòng hơn so với ở cùng lão gia, nguyên nhân chính chắc có lẽ do sự nhạy bén và nhất châm kiến huyết* này. Đúng là lúc nãy, ông có dựa vào lộ tuyến của thiếu niên kia mà cố ý đổi đường đi, xem xem có thể cầu tình giúp Thiệu Phi hay không, nên có điểm lo lắng chột dạ.
nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Nghĩa là: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Dù việc “ tiện đường” này không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị thiếu gia phát hiện, ông không có ý trách cứ nào mà giải thích: “ tôi vừa mới xem xét tình hình giao thông thực tế, trên đường cao tốc toàn là vạch đỏ, dễ xảy ra sự cố cho nên tôi mới chỉnh sửa lộ tuyến.”
Lục Sâm cười ha hả, lấy tai nghe Bluetooth ra đeo, nhắm mắt nói: “ Phái Ngô Lương đi theo cậu ta đi”. Ngô Lương là tên thật của trợ lý Ngô, chỉ là rất ít người gọi anh ta như vậy.
“ Vâng” Lão Trương thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng biết thiếu gia là người không so đo mấy việc vặt này, chỉ cần không đυ.ng chạm đến nghịch lân của hắn thì hầu hết mọi thời điểm đều dễ nói chuyện.
Thiệu Phi về đến chung cư mà Diêu Phỉ Phỉ thuê cũng đã hai giờ sáng, chân cậu phát run, mỗi bước đi đều như rót chì, nằm trên sàn nhà phòng khách hồi lâu mới cởi giày, gót chân cậu đã chảy máu, lòng bàn chân cũng có bọt nước, lúc này Diêu Phỉ Phỉ vẫn chưa trở về, cậu không biết hòm thuốc ở nơi nào, cũng không có sức để đi tìm, bèn lâu lâu hai, giống như một chiếc bao cát bị sử dụng quá độ mà ném trên giường.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên cậu không thể nào ngủ được, Thiệu Phi cẩn thận hồi tưởng lại những việc mình làm vào ngày hôm nay, cảm thấy rất có tính chuyên nghiệp, hiệu quả không tồi, cậu không làm theo như nguyên chủ, trở thành tùy tùng của Lục Sâm, nhưng hệ thống không cảnh cáo cũng không phán định rằng cậu vi phạm.
Hệ thống từng đưa ra điều lệnh cấm với cậu, trong đó một là thiết lập nhân vật của cậu không thể sụp đổ quá ba lần, hai là không được để bị phát hiện mình không thuộc về thế giới này. Hiện tại cậu đã xác định, chỉ cần cậu khống chế được hành vi thì sẽ đạt được sự tự do nhất định.
Nghe thấy có động tĩnh ở dưới tầng một, Thiệu Phi vốn dĩ không buồn ngủ bèn đứng dậy, đi đến bên của sổ, cậu nhìn thấy một chiếc xe thương vụ dừng ở dưới lầu, một người quen thuộc bước từ trong xe ra, đi theo nàng còn một người đàn ông khác, không phải là Dương tiên sinh nói chuyện với Diêu Phỉ Phỉ ở đại sảnh khách sạn, trông cũng không giống Lục Chính Minh, đây là người có khí chất tương đối nho nhã, không có khí thế bức người như hai người trước đó, vì ánh sáng quá mờ, cậu lại đứng trên tầng hai nên không thể thấy rõ mặt, nhưng từ động tác thân mật kia có thể đoán được quan hệ của hai người không bình thường.
Diêu Phỉ Phỉ đã rời đi cùng Lục Chính Minh, vậy mà đêm nay vẫn còn lại một tiết mục khác? Hay là nàng ngại cuộc sống chưa đủ nhiều màu? Đây chắc là đang diễn xiếc đi dây, mà ở phía dưới là vực sâu vạn trượng đi. Cậu bắt đầu hoài nghi chiếc thuyền này của cậu và Diêu Phỉ Phỉ có phải sẽ lật vào một thời điểm nào đó hay không.
Diêu Phỉ Phỉ nhìn đứa con trai khập khiễng xuống lầu, kinh ngạc nói: “ Khuya vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?”
Thiệu Phi không nhắc tời chuyện của Lục Sâm, đi thẳng vào vấn đề nói: “ con nhìn thấy mẹ, nên xuống đưa mẹ về.”
Diêu Phỉ Phỉ sửng sốt, ngay sau đó cảnh cáo nhi tử: “ Tiểu Phi, con tốt nhất là không nên thấy gì cả”
“Dù cho con bị mù, thì không phải ai cũng sẽ mù, giấy không gói được lửa, chắc mẹ vẫn nhớ là còn Lục Sâm và trợ lý Ngô đi.”
“Mẹ biết, nhưng chuyện này không đến phiên con quản, mẹ tự biết phải làm gì.” Diêu Phỉ Phỉ khó chịu mà nói, nàng bực bội đến nắm tóc, bộ dạng có chút cổ quái, trong tiểu thuyết sẽ không đề cập quá nhiều đến những nhân vật không quan trọng, thành ra Thiệu Phi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ hai mẹ con cũng không thân thiết gì nên tình cảnh lúc này đặc biệt xấu hổ.
Vẫn là Diêu Phỉ Phỉ mở miệng trước, nàng hỏi: “ Chân con làm sao vậy, bị thương khi nào?”
Thiệu Phi nói không có việc gì, Diêu Phỉ Phỉ một bên ghét bỏ, lại nhìn thấy vài bọt nước trên chân nhi tử, tâm tình hòa hoãn một chút, đi lấy hòm thuốc rồi nâng chân cậu lên, phá mấy cái bọt nước sau đó bôi thuốc vào, một bên lại mắng cậu chỉ biết tìm phiền phức cho mình. Dù bị mắng nhưng Thiệu Phi không đau cũng không ngứa, dù sao đây cũng là thói quen của mẹ mình, tuy rằng nàng vẫn quyến rũ như vậy, nhưng giờ đây trên mặt nàng lại hiện vài tia ôn nhu.
Thiệu Phi không kìm được mà khuyên: “ Mẹ vẫn nên dừng lại đi..., nếu tiếp tục như vậy, bị phát hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mẹ.” Cậu bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân xinh đẹp như hoa này, nếu héo tàn thì thật đáng tiếc, mà mấy vị kim chủ kia cũng đâu phải loại dễ lừa gạt. Có lẽ đều là người thật, Thiệu Phi không tự giác được mà nhập diễn, nói lên những câu dư thừa.
Đối mặt với đứa con đang có lòng tốt khuyên ngăn an ủi, lòng đã đông lại thành băng có chút ấm áp, Diêu Phỉ Phỉ càng thêm ôn nhu, nàng im lặng hồi lâu, Thiệu Phi đợi đến mơ mơ màng màng mà tiến vào giấc ngủ. Thẳng đến khi Thiệu Phi đã ngủ say, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Con còn quá nhỏ, không thể hiểu được, có đôi khi không phải con muốn là có thể có được.”
Lục Sâm sáng sớm hôm sau liền thu được báo cáo, sau khi nghe xong hắn cười nhạo một chút: “ Cậu ta vậy mà thật sự đi bộ từ nơi đó về nhà?”. Tan học trở về, hắn bắt gặp trợ lý Ngô đi từ trên lầu xuống, người này như người máy toàn năng của Lục gia, giúp gia chủ bày mưu tính kế, còn giúp thiếu gia Lục gia xử lý vài sự vụ quan trọng, ít nhất ở ngoài mặt việc này cũng thể hiện được rằng, Lục Chính Minh rất yêu thương con trai của mình.
Trước khi trợ lý Ngô rời khỏi, Lục Sâm mở miệng nói: “ Nói với cha, tôi không phản đối việc bọn họ tiến vào Lục gia”
Ngô Lương đẩy đẩy mắt kính, sự sắc bén trong ánh mắt bị giấu đi: “ Chuyện này đúng là kinh ngạc, Diêu tiểu thư chắc chắn sẽ rất vui vẻ”.
Từ sau khi phu nhân qua đời, vô luận người bên ngoài làm loạn như thế nào, thì người có thể chân chính bước vào Lục gia là rất ít, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai tiểu tình nhân, Diêu Phỉ Phỉ là người thứ hai, nhưng nếu có thể để Lục Sâm chính miệng đáp ứng lại là người đầu tiên.
Lục Sâm chỉ mỉm cười tự nhiên mà không mất đi lễ nghi, hắn đã sớm có thói quen treo một nụ cười như vậy trên môi, nếu không phải hắn cố tình thể hiện, thì người khác căn bản không đoán được buồn vui: “ Người có tính kiên trì bền bỉ sẽ khiến người khác yêu thích, so với người không làm mà đòi có ăn tốt hơn nhiều, đúng không?”
Ngô Lương nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Lục Sâm phân phó hắn đi làm, bỗng nhiện hiểu rõ vì sao, phụ họa nói: “ Đúng là như vậy”.
Nhận được tin có thể chuyển đến Lục gia vào cuối tuần, Diêu Phỉ Phỉ quả thực vui đến hỏng rồi, trước kia khi nàng và Lục Chính Minh ở bên nhau, đối phương còn nói xem xét thái độ của Lục Sâm, có khả năng rất lâu nàng mới đạt được mong muốn, mà nàng cũng không hy vọng nhiều vậy mà giờ lại có thể. Diêu Phỉ Phỉ nhịn không được đi ôm lấy nhi tử tính tình khô khan: “ Con làm thế nào để lấy lòng Lục Sâm vậy?”.
Thiệu Phi đang ở phòng của mình ôn tập để chuẩn bị thi nhập học, nghĩ nghĩ một chút, sau đó khẳng định: “ Con cái gì cũng chưa làm”.
Diêu Phỉ Phỉ cũng không ngoài ý muốn, đứa con này mà biết cách lấy lòng Lục Lâm thì đã có quỷ, nếu như đã được phép tiến vào lục gia, nàng sẽ không để kế hoạch của nàng bị chết mã giữa đường, dặn dò: “ Kể cả bây giờ hay tương lai, con vẫn phải tiếp tục lấy Lòng Lục Sâm, nhớ chưa”.
Thiệu Phi vào tai này ra tai kia, trong lòng cậu hiểu rõ , bất quá cậu cũng chỉ là người qua đường, loại người như vậy trong tiểu thuyết sẽ không được phép xuất hiện nhiều trên sân khấu. Tầm mắt cậu lại nhìn về sách sách giáo khoa ôn tập, đối với tiêu chuẩn dạy học của trường này, âm thầm kinh hãi, rõ ràng so với trường học trước kia của nguyên chủ cao hơn nhiều, đương nhiên Thiệu Phi không biết trường mà Diêu Phỉ nhờ Lục Chính Minh chuyển cậu đến là trường giỏi nhất thành phố nên tiêu chuẩn cao là điều hiển nhiên.
Thấy nhi tử ngoan ngoãn gật đầu, nàng vừa lòng mà chuẩn bị thu thập hành lý. Cuối tuần, người tới đón bọn họ là tài xế Trương lúc trước, còn có mấy nhân viên vận chuyển đồ đạc. Đồ của Diêu Phỉ Phỉ được xe chuyển hàng hóa đưa đi, nàng cũng theo đó để đến Lục gia trước, nhưng lão Trương lại nhìn thấy được thiếu niên ngồi trong góc, bên cạnh là một đống bao lớn bao nhỏ, này chắc vẫn là quần áo của Diêu Phỉ Phỉ ? Thiếu niên vẫn luôn ngồi đó không nói gì, chỉ im lặng mà ngồi, ông đi qua đó, nói : “ Phi thiếu gia, ngài đưa hành lý cho tôi đi, để tôi giúp cho”.
Thiệu Phi cầm một tờ giấy ghi từ vựng cần học thuộc trên tay, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên: “ Đây chỉ là cặp sách thôi, không phải hành lý”.
Lão Trương nhìn Thiệu Phi, vậy mà cậu vẫn mặc bộ đồ mấy hôm trước lúc đi gặp mặt: quần jean và áo thun. Thiệu Phi chỉ có hai bộ quần áo mùa hè, thay phiên nhau mặc, nên đương nhiên sẽ không có hành lý. Bất quá đó không phải là phiền não của cậu, Diêu Phỉ Phỉ trước khi rời đi dặn cậu mang theo một đống giấy chứng nhận như chứng minh thư, chứng minh học tịch, thẻ ngân hàng và một ít giấy chứng nhận mà mấy thứ đó đều để ở nhà, cậu cần tìm thời gian trở về một chuyến.
“ Thúc Thúc cứ gọi cháu Thiệu Phi là được ” Cậu không phải là nguyên chủ, hoàn toàn không cảm thấy xưng hô như vậy có gì để hưởng thụ.
Tài xế Trương nghe vậy càng hiền từ hơn: “ Tôi họ Trương”.
Thiệu Phi ngoan ngoãn mà kêu Trương thúc thúc, vì thế dọc đường đi, hai người câu được câu không mà trò chuyện với nhau, chờ tới khi đến Lục gia mới phát hiện phía trước bị mọi người vây thành đoàn chắn lại, một đám người hầu lộ vẻ mặt u sầu, đứng tại chỗ không biết đang làm gì. Hóa ra là do Diêu Phỉ Phỉ nổi giận, bởi vì quản gia sắp xếp cho nàng và Thiệu Phi ở một căn phòng đã cải tạo. Nhà chính có phòng chỉ dành cho khách cố định, nên chỉ đành dành ra gian nhà sau sửa sang, đem một ít nội thất vào, muốn bọn họ trước tiên ở tạm, quản gia nói chuyện nghe hợp tình hợp lý, nhưng Diêu Phỉ Phỉ không phải lần đầu tiên tới Lục gia đương nhiên biết phòng này nói dễ nghe chút là phòng bên, khó nghe hơn là phòng chứa tạp vật cải tạo thành, nghe nói trước kia còn có người chết, tối đến thường có quỷ quái quấy phá, đến cả người hầu cũng không ở nơi này.
Diêu Phỉ Phỉ tâm khí cao ngạo sao mà chịu được, nàng tới đây là để trở thành nữ chủ nhân tương lai của Lục gia, không phải đến đây để bị bọn họ nhục nhã! Nàng còn đang thắc mắc tại sao nhanh như vậy đã đồng ý đưa bọn họ đến ở, nguyên lại là đã chuẩn bị từ trước!
Diêu Phỉ Phỉ nháo đến quá to, quản gia không biết làm gì hơn, chỉ đành phải gọi chủ nhân đến, Lục Chính Minh đang đi công tác, may ra còn có Lục Sâm cuối tuần rảnh rỗi ở nhà.
Lục Sâm xuất hiện, mấy người xem náo nhiệt tự giác rời đi, người còn lại cũng tránh đường. Hắn lập tức đi vào, đến trước mặt Diêu Phỉ Phỉ đang kiêu căng ngạo mạn. Khách khí nói: “ Người hầu trong nhà làm việc không tốt, chậm trễ dì Phỉ là sơ sót của tôi”.
Lục Sâm nói như vậy làm Diêu Phỉ Phỉ thoải mái hơn chút, nhưng cơn giận vẫn sót lại chưa tiêu tan: “Tiểu Sâm, không phải là dì cố ý, nhưng con cũng không thể để dì ở một phòng như vậy chứ”.
Lục Sâm lại khuyên vài câu, Diêu Phỉ Phỉ vẫn không thay đổi chủ ý, kiên trì như cũ, thậm chí còn mang theo vẻ kiều mạn*, dù vậy nàng vẫn không khiến người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại càng có vẻ kiều mỹ, toát lên phong tình làm không ít nam dong đỏ mặt.
kiều mạn: không coi lời nói của ai ra gì.
Lục Sâm cười cười, dung nhan dưới ánh mặt trời càng khiến người khác không thể nào dời mắt, Thiệu Phi trong lòng lộp bộp một tiếng, không xong.
Hắn khom người nói với âm thanh chỉ hai người mới nghe được, nói: “ Chiêu này của dì đối với tôi cũng vô dụng, nếu thật sự không muốn...” . Vào thời điểm mà Diêu Phỉ Phỉ đang vui vẻ, môi mỏng khẽ mở: “ Không bằng đến từ đâu thì về nơi đó đi”. Quy tắc Lục gia, mọi chuyển đều do người Lục gia quyết định, chỉ là ong bướm mua vui thì không có quyền bắt bẻ.
Lục Sâm vừa nói, ánh mắt hơi hơi chuyển, vừa vặn thấy được Thiệu Phi cúi đầu trong đám người.
Thiệu Phi lại một lần nữa cảm nhận được áp lực quen thuộc, thân thể cứng đờ, giống như động vật nhỏ dựng thẳng lông mao cảnh giác với xung quanh, mơ hồ nghe được tiếng cười trầm thấp của nam chính.
Lục Sâm cảm thấy bộ dạng khẩn trương của Thiệu Phi rất thú vị. Tiểu trong suốt này, đối với ánh mắt của hắn thật mẫn cảm.