Lục Sâm đưa ra đề nghị thành công chặn họng Diêu Phỉ Phỉ, thấy hắn mới đến một lát đã thu phục được người, tôi tớ xung quanh không khỏi cảm thấy đồng cảm sinh ra cảm giác sợ hãi cùng kính nể. Rốt cuộc vẫn là thiếu gia chính quy, đây cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể đến làm tu hú chiếm tổ.
Lục Sâm nói xong liền phân phó quản gia tiếp tục dọn dẹp, nhưng phải chu đáo hơn, đừng khiến người ta tưởng rằng Lục gia tiếp đãi khách không tốt.
Nghe được chữ “khách”, Diêu Phỉ Phỉ cũng chỉ kiều diễm nở nụ cười, những bất mãn vừa rồi chỉ giống như ảo giác: “ Lục thiếu, ta là cảm thấy cho chúng tôi nương tựa ở nơi này, có điểm quá lãng phí.” Nàng như bị Lục Sâm thuyết phục mà đồng ý, không có khúc mắc gì, nhưng xưng hô với Lục Sâm lại thay đổi.
Lục Sâm cũng tươi cười đáp lại: “ Không có gì là lãng phí, chỉ cần dì vừa lòng là được, tôi cũng dễ nói chuyện với cha hơn.” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn, cuối tuần rảnh rỗi, hắn không có ý định lãng phí thời gian ở đây với cái người này.
Còn ánh mắt cố ý mà vô tình vừa rồi của hắn, cũng bị Thiệu Phi cho rằng mình gặp phải ảo giác, nam chính không thể nào tự nhiên chú ý đến người qua đường như cậu. Thiệu Phi ngay sau đó đã quên đi đoạn nhạc đệm này, giúp đỡ Diêu Phỉ Phỉ dọn đống hành lý chất thành chồng của nàng, nhìn nàng nghe điện thoại làm nũng với Lục Chính Minh, lại bị dỗ đến cười duyên liên tục, nhìn vô cùng tự nhiên. Thiệu Phi không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của nàng, căn phòng kia từ lâu đã không dọn dẹp, đó chỉ là lời của Dư quản gia dùng để lừa gạt nàng mà thôi. Xét đến cùng, Lục Chính Minh bản chất thực sự chính là một kẻ có mới nới cũ, chỉ là hứng thú nhất thời, căn bản không có khả năng cho nàng chân chính bước vào Lục gia, vậy nên không cần thiết chuẩn bị gì cả, phòng cho khách đương nhiên cũng không phải nơi nàng có thể ở. Đáp ứng Diêu Phỉ Phỉ, cho phép nàng ở lại Lục gia cũng chỉ là một lời nói xuông, cho nàng ở trong căn phòng hoang phế như vậy là được, dù gì thì cũng chỉ là một tiểu tình nhân, làm như vậy vừa không gây phiền đến sinh hoạt bình thường của cha con lục gia, vừa dập tắt mấy lời đồn đãi vớ vẩn về Lục gia ở bên ngoài, một hòn đá trúng mấy con chim.
Trước tầng hai nơi bị các tạp vật chiếm cứ, mẫu tử hai người đi lên phòng ở tầng ba. Dư quản gia dẫn đường đưa đến phòng thuộc về hai người, vị quản gia quanh năm quy củ với một biểu tình này cũng có chút không giữ được, căn phòng có một đống nội thất bị vải bố trắng che đậy lại phủ một tầng tro bụi dày đặc phía trên, mạng nhện chằng chịt khắp nơi, trong không khí lộ ra cảm giác yên tĩnh theo năm tháng, nơi này lạnh lẽo đến mức trông như nhà ma, quản gia bình tĩnh nói: “ Trong khoảng thời gian này lão gia muốn chúng tôi chuẩn bị tốt tiệc khai giảng của thiếu gia nên nhân thủ không đủ, chưa sửa sang được phòng, tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp ngay bây giờ”. Cái cớ này đưa ra rất tốt, là người ở mà còn tiếp tục làm loạn lên thì thật không biết điều.
“ Không sao, nơi này cũng khá tốt” Đổi đi đổi lại rồi chẳng phải cũng chỉ có mấy căn phòng như nhà ma này hay sao, cậu cảm thấy có thể cho hai mẹ con cậu ở trong căn phòng to như vậy, Lục gia coi như đã có lòng rồi. Cậu từ chối Dư quản gia không cần người hỗ trợ dọn dẹp, cũng nói mình rất giỏi việc dọn dẹp này, phải biết rằng trước kia ở nhà nguyên chủ, mọi việc lớn nhỏ đều do Thiệu Phi một mình làm, năng lực dọn dẹp cũng theo đó mà tăng.
Dư quản gia thấy vậy, lấy ánh mắt cảm khái thâm sâu nhìn Thiệu Phi, có lẽ vừa mới bị Diêu Phỉ Phỉ làm loạn một trận, không nghĩ tới con trai nàng một chút cũng không khó ở tí nào.
Nhân viên vận chuyển đưa đồ vào phòng, Diêu Phỉ Phỉ liền nhanh chóng rời khỏi, nàng không hi vọng người hầu Lục gia chạm vào đồ của mình nên trước khi đi không quên dặn dò Thiệu Phi, Thiệu Phi nhận mệnh mà giúp nàng sửa sang lại đồ đoàn.
Khi ánh chiều tà treo ở chân trời, Thiệu Phi mệt nhoài nằm trên mặt đất, nhìn căn phòng đã sạch sẽ, tự nhiên cảm thấy có chút thành tựu. Cậu chuẩn bị đi tìm Diêu Phỉ Phỉ ăn cơm tối trước, sau đó lại quét tước tro bụi không biết đã đọng lại bao nhiêu thế kỉ trong phòng, không tìm được người, lại cảm giác phía dưới chân có chút rung rung, là do chiếc điện thoại bị thảm trải sàn che lại, không biết là rơi xuống từ khi nào. Từ vẻ bên ngoài trông không giống điện thoại ngày thường dùng của Diêu Phỉ Phỉ, cậu nhớ rõ ràng Diêu Phỉ Phỉ ngày thường chỉ có có một chiếc di động nhưng không phải cái này. Khi cậu đang hết sức nghi hoặc, điện thoại bỗng nhiên hiện lên cuộc gọi đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, là một chuỗi số liệu, không có ghi chú. Ngay thời điểm chuẩn bị kết thúc thì không biết trời sai đất khiến nào mà cậu lại tiếp điện thoại, phía bên kia truyền đến giọng nói bị đè thấp của một người đàn ông trung niên; “ Phỉ Phỉ, không cần tìm nữa, anh vừa nhận được tin tức, lần này Lục Chính Minh nói không thành. Em vẫn nên dọn về chỗ cũ đi, Lục gia nhìn thì rời rạc, nhưng có thể trợ thành một đại gia tộc chắc chắn không phải nơi em cố gắng là có thể bắt được, đừng mạo hiểm đi lấy.”
Thiệu Phi đầu óc kêu loạn, một vài hình ảnh mạnh mẽ tiến vào trong đầu, như có sự liên hệ với nhau mà lại rời rạc vô cùng, cậu đè thấp thanh tuyến, nghẹn giọng lại phát ra âm thanh tinh tế, biên độ âm sau càng nhẹ nhàng, giống giọng nữ y như đúc, ừ một tiếng.
Có lẽ rất ít khi đối phương thấy bộ dáng lãnh đạm như vậy của Diêu Phỉ Phỉ, có chút áy náy nói: “ Chờ chút, Phỉ Phỉ, chúng ta sẽ nhanh chóng được ở bên nhau thôi”. Người đàn ông lại an ủi thêm vài câu, rồi vội vàng ngắt diện thoại.
Thiệu Phi nhìn điện thoại, sắc mặt trầm trọng, cậu cẩn thận hồi tưởng lại về nhân vật Thiêu Phi trong cốt truyện này, thông tin thật sự ít đến đáng thương, trong đó Diêu Phỉ Phỉ cũng chỉ xuất hiện một lần qua câu hỏi của nữ chính với quản gia, quản gia lúc đó cũng thuận miệng trả lời nói nàng ta gây ra chuyện xấu, đã sớm bị đuổi khỏi Lục gia. Nói như vậy, chuyện xấu mà nàng gây ra....là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Kết hợp với cuộc hội thoại vừa rồi, Thiệu Phi cũng biết việc này có lẽ so với cậu tưởng tượng còn phức tạp hơn.
Thiệu Phi vốn định xóa đi lịch sử trò chuyện này, nhưng nhập mật mã điện thoại mấy lần đều không đúng, cậu cũng không hề rối rắm, hiện tại, tìm được Diêu Phỉ Phỉ mới là quan trọng nhất. Cậu nắm chặt di động, nhìn về phía nhà chính, Diêu Phỉ Phỉ.... sẽ không phải ở đó chứ.
Thiệu Phi không hi vọng việc mình đoán là đúng, nhưng hiện tại khả năng này lại không ngừng phóng đại trong đầu cậu, mà chẳng cần tưởng tượng cậu cũng đoán được kết cục sẽ thảm như thế nào. Thiệu Phi suy xét việc có nên đi tìm hay không, cuối cùng quyết định vì tương lại bình an sinh hoạt của người qua đường giáp mà làm một chút. Căn cứ vào trí nhớ mà truyện có miêu tả qua, cậu biết nhà chính Lục gia cách đây ước chừng vài bước, thừa dịp nhân viên phòng bếp đang buôn chuyện trong lúc đó cậu từ của sổ phòng bếp lẻn vào, đại khái ngay cả người hầu Lục gia cũng không tưởng tượng được tại nơi này lại có người lén lút lẻn vào, căn bản không ai cho rằng có người dám làm gì Lục gia.
Thiệu Phi cẩn thận lau dấu chân mình để lại, nhìn Dư quản gia đưa lưng về phía mình, cậu khom lưng trốn sau bồn hoa, thơi điểm đối phương không để ý lập tức lẻn đến bên cạnh, lại nhanh chóng vọt lên cầu thang bộ. Cậu vô cùng may mắn, nhà chính Lục gia có thang máy gia dụng nên hầu như không có ai dùng thang bộ như cậu.
Cậu đem giày và vớ nhét dưới tủ âm tường, làm cho lòng bàn chân giữa được cảm giác, nhẹ nhàng mà đi lên lầu, trong cả quá trình đều hô hấp bình tĩnh. Vận khí của Thiệu Phi không tệ lắm, cậu đi một đường từ tầng 1 đến tầng năm mà không đυ.ng phải người nào, đương nhiên nếu gặp phải cậu cũng không thể nào hoàn hảo mà rời khỏi đây. Tầng năm chủ yếu là phòng ngủ và thư phòng của Lục Chính Minh, nếu Diêu Phỉ Phỉ thật sự đi đến nơi này, có lẽ nàng ở thư phòng.
Dãy hành lang với vài tia hoàng hôn ảm đạm len lỏi vào, im lặng vô tức như một mãnh thú ngủ say trong bóng tối. Cậu ở trên hành lang quan sát cửa phòng đang đóng chặt, phân tích phương hướng, rồi dần dần tiếp cận. Tại thời điểm cậu đang do dự nắm lấy tay nắm cửa, cửa phòng im lặng mà đột ngột mở ra, cậu bất ngờ bị kéo vào, rồi cửa đóng lại.
Thiệu Phi chưa kịp kêu ra tiếng, người kia đã ngăn lại: “Con đến đây làm gì?”
Nhìn Diêu Phỉ Phỉ một bộ dáng phẫn nộ, Thiệu Phi hận không thể lập tức ngất xỉu, cậu hít sâu vài hơi, chất vấn nói: “ Người hỏi hẳn là con mới đúng”, tôi còn đang hi vọng rằng mình chỉ tưởng tượng quá mức đấy! Ai ngờ lại là sự thật.
“Con biết Lục gia có bao nhiêu thủ đoạn để dồn con vào chỗ chết không, thừa dịp bây giờ thì quay về ngay đi!”. Diêu Phỉ Phỉ không nghĩ tới, nhi tử nàng vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa từ giọng nói của cậu, chắc hẳn cậu đã phát hiện ra chuyện gì đó.
“Con cùng lắm cũng bị coi như là trẻ con chạy loạn, còn mẹ là người trưởng thành bên nào nghiêm trọng hơn? Giờ con đi, mẹ thì sao, chẳng lẽ vẫn muốn ở lại?” Thiệu Phi nhìn lướt chung quanh, cũng may Diêu Phỉ Phỉ tương đối cẩn thận, xung quanh hoàn toàn không có dấu vết gì, nhưng gọn gàng như vậy khẳng định đây không phải là lần đầu tiên Diêu Phỉ Phỉ làm chuyện này. Thiệu Phi cảm thấy chuyện này ngày càng khó giải quyết, đi cạnh bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày chứ* ( ý như giấy không gói được lửa)
“ Mẹ không nói giỡn, tới 6 giờ tối, tầng 5 sẽ mở hệ thống tia hồng ngoại, chỉ có ba người là có mật mã, nếu đến lúc đó con muốn đi cũng chẳng đi được đâu”. Diêu Phỉ Phỉ hung tợn mà nói: “ Nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không vì con mà chớp mắt một chút!”
Thiệu Phi thành công bị lời nói này chọc giận, nói:” Mẹ không đi, con cũng không đi, con chỉ một người mẹ là mẹ thôi!”. Câu cuối cùng cậu vì nguyên chủ mà nói.
Diêu Phỉ Phi nghe vậy càng lo lắng, càng vội vàng: “ Mẹ không kịp giải thích cho con biết! Bây giờ mẹ....”
“Người kia nói không cần tìm nữa, giờ hắn đã có biện pháp rồi” Chuyện đã đến mức này rồi cậu cũng không muốn dấu diếm gì nữa.
“Cái gì, con...”
Đang nói hai người đột nhiên im lặng, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện ngoài kia, giữa hoàn cảnh im ắng này phá lệ rõ ràng, âm thanh được truyền tới cách chỗ này rất gần, nếu không phải quá mức im lặng, bọn họ sẽ không nghe được âm thanh này. Hai người liếc nhau, tìm kiếm chỗ trốn, Thiệu Phi không tiếng động dùng khẩu hình miệng chỉ về chiếc giường, chiếc giường đó được đặt sau kệ sách, hẳn là chuẩn bị cho lục Chính Minh tạm nghỉ ngơi sau khi hoàn thành công việc mệt mỏi, trốn ở phía dưới đó rất khó để người khác phát hiện.
Diêu Phỉ Phỉ dùng khẩu hình hỏi lại: “Vậy còn con?”
Thiệu Phi nghĩ lúc này nàng mới biết lo sao vậy lúc nãy còn đang đòi làm chuyện gì vậy chứ? Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể lo cho Diêu Phỉ Phỉ, không tiếng động nói: “ Mau đi, con sẽ nghĩ cách”
Âm thanh ngoài hành lang càng ngày càng gần, trán Thiệu Phi toát ra mồ hôi hột, cậu nhìn bàn làm việc vài giây, cắn răng kéo ghế ra chui vào , trốn phía dưới bàn. Răng rắc, cậu nghe thấy tiếng mở khóa, chỉ đành cuộn tròn trong bóng tối, cẩn thận kéo ghế về vị trí cũ. Chưa đến một giây cửa đã hoàn toàn bị mở ra, âm thanh quen thuộc vang lên, âm thanh này rất giống của thiếu niên kia, nghe một lần là thấy khó quên. Lục Sâm vừa qua thời kì vỡ giọng nên đặc biệt dễ nghe, khiến người nghe được đều thấy nhũn ra: “ Ông nói Dương Chấn nhìn trúng hạng mục tân thành trên thương trường, nhưng lại bị người của Dung Thượng cướp mất?”
Thiệu Phi không biết, vị Dương Chấn này đúng là người ngày đó gặp mặt bọn họ ở dưới sảnh khách sạn Hoa Mộc, là vị nhìn qua có khuôn mặt hiền từ kia.
“ Đúng vậy, cảm tình bên đầu tư với Dương tổng giờ chỉ sợ là ngâm nước nóng, nghe nói hắn vì mượn sức các vị đầu tư kia mà ra không ít tiền vốn, hiện tại trong nội bộ Dương thị, các cổ đông đang vô cùng bất mãn với sai lầm của hắn”. Ngô Lương xem Lục Sâm như một thương nhân mà giúp đỡ, từ phương diện nào đó cũng được coi là một người thầy.
“Sự bất mãn này, bên trong cũng có bút tích của ông đi.” Lục Sâm chắc chắn nói.
Ngô Lương không phủ nhận cũng không thừa nhận, vẫn thận trọng như cũ phất phảng như một người máy: “ Thiếu gia quá xem trọng tôi rồi, tôi không có năng lực to lớn như vậy”.
“Tôi cũng không phải là cha, ông nói chuyện cũng không cần cẩn thận như vậy đâu. Lần này bị cướp mất như vậy là do để lại dấu vết gì sao?”
“Có thể là để lộ tin tức.”
“Tin tức đâu có dễ bị lộ như vậy, Dương Chấn đến cả con, hắn cũng không tin tưởng”
Đây cũng là điều khiến cho Ngô Lương cảm thấy nghi ngờ, bất quá thiếu gia chắc không bỏ qua cơ hội này. Trợ lý Ngô đoán đúng, Lục Sâm mở miệng dặn dò: “ Ông cứ tiếp tực theo dõi, khối bánh kem này Lục Sâm tôi không có cũng không sao, chẳng qua cắn được một miếng thì cũng tốt”.
Ngô Lương hiện ra thần sắc hiểu rõ trên khuôn mặt lạnh băng, hơi hơi cúi chiếc đầu cao ngạo xuống: “Đúng vậy”.
Lục Sâm nói rõ tên mình, mà không phải là Lục gia, hiển nhiên ở trong lòng hắn Lục gia không thể nào đại biểu cho hắn được.
Hửm?
Ánh mắt Lục Sâm ngưng đọng, nhìn về khe hở phía bàn làm việc, có cái gì đó như vải dệt màu trắng, một tiểu lão thử*?
*tiểu lão thử: chuột nhỏ
Thiệu Phi thật sự không có chỗ trốn, nơi an toàn nhất trong căn phòng này đã dành cho Diêu Phỉ Phỉ, tình thế cấp bách cậu không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể tin tưởng rằng “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, dưới thời điểm Lục Chính Minh không có ở nhà, cậu vốn có thể trốn dưới này cho đến khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng cậu lại sơ sót để lộ quần áo của mình. Thiệu Phi có tổng cộng hai bộ quần áo, áo thun mặc đi mặc lại không biết nhiều lần, giặt cho sờn cả vải, cậu lại thực hiện động tác cuộn tròn trực tiếp làm cho áo thun chạm đất, lộ ra một mảng làm người khác phát hiện.