Diêu Phỉ Phỉ không phải nữ nhân ngồi chờ chết, từ khi bị Lục Sâm cố ý nhắc nhở là có thể biết, lúc ấy ngoại trừ trợ lý Ngô xuống lầu còn có cả Lục Sâm, bọn họ như cái dây treo trên cổ Diêu Phỉ Phỉ tùy thời có thể xiết chết nàng, ngày thường nàng làm việc cũng không mấy sạch sẽ, nếu hai người này không buông tha cho nàng, đối với nàng thêm mắm thêm muối, sau này muốn vào Lục gia càng gặp nhiều trở ngại. Diêu Phỉ Phỉ đi được đến bước hôm nay thì sẽ không để bọn họ dễ dàng phá hỏng kế hoạch như vậy. So với Lục Sâm công khai đe dọa, nàng cảm thấy trợ lý Ngô không hé một câu càng nguy hiểm hơn. Hiện tại việc nàng cần làm là phải khiến cho họ giữ thái độ trung lập.
Di động của Thiệu Phi rung lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn: Hầu hạ Lục thiếu gia cho tốt, hắn nói cái gì thì làm cái đó!. Là tin nhắn do Diêu Phỉ Phỉ gửi tới, sau cái dấu chấm than kia Thiệu Phi hoàn toàn chắc chắn rằng mẫu thân của mình đang lo lắng. Đáng ra chỉ cần nhắc nhở, giờ lại không tiếc dùng đại chiêu muốn con mình xuất hết toàn lực.
Trong tiểu thuyết nguyên chủ hoàn toàn nghe lời Diêu Phỉ Phỉ chỉ vì không muốn quay về với người cha bài bạc, thời điểm Diêu Phỉ Phỉ xuất hiện tựa như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cậu ta liều mình nắm lấy, đương nhiên sẽ ngoãn ngoãn nghe lời nàng, trong nguyên tác nguyên chủ đích xác là tiểu tùy tùng của Lục Sâm, ngoan ngoãn như một con chó nghe lời.
Nhưng Thiệu Phi cũng không định làm như vậy, hơn nữa cậu tính toán làm một thí nghiệm: có phải chỉ cần tính cách không thay đổi, dù không đi theo kịch bản định ra, hệ thống cũng sẽ không phán định cậu làm ảnh hưởng đến thế giới.
Thiệu Phi nhìn thoáng qua điện thoại rồi tắt màn hình. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, không khí giữa hai người có chút cổ quái, cậu cũng quên sạch lời dặn dò mấy trăm lần của Diêu Phỉ Phỉ là phải “lấy lòng” mà tiếp tục ăn uống. Thiêu Phi có thể cảm giác được tầm mắt như có như không của Lục Sâm, hắn không làm cậu khó xử, càng không mở miệng nói cái gì, nhưng cứ im lặng như vậy mới khiến cho vị tiên sinh qua đường giáp như cậu cảm thấy áp lực.
“Đã no ?” Hai chữ của thiếu niên làm Thiệu Phi đang tự hỏi nên làm gì tiếp theo liền hoàn hồn, xấu hổ nhìn đĩa đồ ăn mới được đưa lên cũng đã hết, cậu lại không phải thật sự thích ăn, chỉ là diễn quá mức khiến trong bụng có chút khó chịu. Cậu cứng nhắc buông dao nĩa, cúi đầu ừ một tiếng.
Lục Sâm chỉ như nhắc nhở cậu, sau đó liếc mắt nhìn di động của Thiệu Phi: “ Dì Phỉ nhắn tin đến?”
Thiệu Phi nhéo ngón tay hơi hơi căng thẳng, Lục Sâm cong cong khóe miệng, không nói gì nữa. Cậu phát hiện, Lục Sâm có lẽ biết hết mọi thứ hoặc có thể là đoán được, chỉ là người này bản tính ác liệt, thích nhìn bộ dáng hoảng hốt căng thẳng của người khác mà thôi.
Thẳng đến khi xuống lầu, đến bên xe, tài xế Trương đã sớm đợi ở đó, Lục Sâm tiếp điện thoại, mày cau nhẹ, đầu dây bên kia tựa hồ đang khóc lóc kể lể, ngay cả Thiệu Phi đứng bên cạnh cũng cảm giác được đối phương đang kích động, hình như là con gái. Dù vậy thì Lục Sâm cũng chỉ đáp lại một câu: “Đã biết”
Hắn tắt điện thoại rồi ngồi vào bên trong xe, nói: “ Lát nữa tôi còn có việc.”
Thiệu Phi lập tức hiểu rõ, nhanh nhẹn đáp: “ Tôi có thể tự mình đi về”.
Cậu vốn dĩ cũng không hi vọng đi về cùng Lục Sâm, cái áp lực vô hình kia dường như chưa bao giờ biến mất. Thời điểm Lục Sâm quay lại nhìn còn không quên bổ sung: “ Không ai biết”. Tôi cái gì cũng sẽ không nói đâu, cho nên căn bản anh không cần lo lắng chuyện bị cha mẹ hai bên hỏi.
Thiệu Phi đáp ứng quá nhanh, hơn nữa ánh mắt quá chân thành, đối với suy đoán trong lòng, Lục Sâm đã chắc chắn hai phần, vẻ bỡn cợt trên mặt cũng biến mất: “ Rất muốn tới Lục gia sao?”
Có ý gì đây? Lục Sâm sao lại hỏi như vậy? Muốn thăm dò cậu? Nhưng lúc này cậu có khả năng nói không sao, còn chưa kể nói tới những việc khác. Thiêu Phi chớp chớp lông mi, lại bị cặp kính dày nặng che khuất: “ Ừm”.
Lục Sâm dựa vào của sổ, xuyên qua màn đêm mùa hạ nhìn vào dòng xe cộ, sau đó chuyên sang chuyện không mấy liên quan: “ Nghe nói lần trước học sinh toàn khu phố thi đi bộ, cậu dành được thứ hạng cao?”
Nghe đến đó da đầu Thiệu Phi liền căng ra, thật ra là đứng thứ hai từ dưới lên, chỉ được cái tham gia cho có mà thôi. Lục Sâm hiểu lầm như vậy là do vừa rồi trên bàn ăn, thời điểm Lục Chính Minh đang khen con trai của mình, Diêu Phỉ Phỉ cũng nhắc tới tình hình con mình gần đây, ít ra cũng để mình trông như một người mẹ tốt, chuyện này thực ra là do nguyên chủ nhìn thấy mẹ của mình nên rất cao hứng, trời xui đất khiến lại làm Diêu Phỉ Phỉ hiểu lầm cho rằng cậu ta đoạt giải.
“ Như vậy đi, cậu hãy phát huy sở trường đặc biệt của mình đi từ đây về nhà, tôi liền chấp nhận cậu”.
Thiệu Phi đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt mất đi ý cười của Lục Sâm, sâu không thấy đáy.
Chung cư Diêu Phỉ Phỉ thuê nằm ở vùng ngoại thành, mà nơi này lại là trung tâm thành phố, phải đổi qua ba chiếc giao thông công cộng, qua bốn mươi trạm, đại khái phải đi đến nửa đêm mới đến nơi, đối với khối thân thể không đáng tin này của cậu có thể chịu đựng được sao?
Lục Sâm lật mặt như lật sách, không còn vẻ lạnh lùng, tựa như một thiếu niên tràn ngập sức sống: “ Là nói giỡn, thật sự?”. Rồi đóng cửa sổ xe lại nghênh ngang rời đi.
Sao có thể là nói giỡn được chứ, Lục Sâm tùy tay vẽ một cái vòng, trên người hắn mang theo cảm giác ưu nhã, nhân từ cho cậu lựa chọn, rời khỏi cái vòng này hoặc bước vào trong.
Hắn là điển hình cho những người sinh ra ở gia đình quyền quý, từ nhỏ đã gặp những việc như vậy, mỗi nhất cử nhất động của hắn, thậm chí mỗi việc làm nhỏ đều bị bắt phải khoác lên mình một chiếc chiếc áo, phải ra vẻ đạo mạo nhân nghĩa, mà thật giả khó lòng phân biệt.
Trên thực tế Thiệu Phi căn bản không có quyền lựa chọn, nếu đem chuyện của cậu nói rõ, sẽ đánh mất chìa khóa tiến vào gia tộc đệ nhất - Lục gia, hơn nữa Diêu Phỉ Phỉ khắp nơi lưu tình tạo thành thói quen, mất cơ hội này không biết bao giờ mới được chấp nhận, tiên sinh qua đương giáp đây căn bản cược không nổi.
Tài xế Trương đang lái xe muốn nói rồi lại thôi, thấy thiếu gia nhà mình tâm tình không tệ, liền nói ra lo lắng trong lòng: “ Thiếu gia, có phải có chút.....”. Hài tử kia nhìn thể lực là biết theo không kịp, vừa rồi sắc mặt cũng không tốt lắm , từ nơi này mà đi trở về chắc chỉ còn nửa cái mạng.
“Quá đáng?” Lục Sâm nói như không hề liên quan đến mình, “ Lũ ong bướm du͙© vọиɠ vô đáy đó, Lục gia đối với bọn họ như một đóa hoa đầy mật ngọt, cần tìm mọi cách để được hút một ngụm. Lục gia chúng ta cũng chỉ là bắt bọn họ báo đáp thôi, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí”.
Tài xế đối đối với lời ngụy biện vừa rồi không còn gì để nói: “ Ý ngài chính là...”
“ Nhìn cậu ta thành thật đáp ứng như vậy, ông thật sự cho rằng cậu ta sẽ làm theo sao ?” Lục Sâm cũng không đem lời nói vừa rồi để trong lòng, thậm chí cho rằng dù là thú vui thường ngày thì cũng chưa đủ trình độ, “ Ở trước mặt tôi còn tự cho mình là thông minh”. Hắn cũng không phải là người có nhiều sức lực để cố ý nhắm vào ai, nhưng đã phạm đến hắn, sao có thể không bắt họ trả giá một chút.
Thiệu Phi tra ra lộ trình, bước nhanh theo hướng dẫn, nhưng trong bụng vẫn khó chịu, cậu càng ngày càng không chịu đựng được, chắc vì ăn quá nhiều nên mới bị như vậy. Thân thể này của nguyên chủ vốn là bữa đói bữa no, tiền sử bệnh viêm dạ dày mãn tính mỗi lần đều phải nôn khan vài tiếng, bây giờ đang có thể nhịn xuống Thiệu Phi bèn nện bước nhanh hơn. Sắc mặt của cậu càng ngày càng tái nhợt, lượng pin còn lại trong di động tại thời điểm này đã khô kiệt, nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm*, may mắn là cậu vẫn nhớ rõ lộ tuyến. Cậu chắc chắn, mình với Lục Sâm bát tự không hợp, không thì làm gì có chuyện xui xẻo cứ ập đến vậy chứ. Bỗng phía trước không xa có một chiếc xe buýt, đem lực chú ý của Thiệu Phi đoạt đi.
*Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm: đã xui còn xui hơn
Lục Sâm đi đến địa điểm đã hẹn, ở trước cửa có một thiếu nữ trang điểm thời thượng đang đứng, thiếu nữ mặc áo trễ vai với quần jean bó sát mông, đem dáng người eo nhỏ chân dài lộ ra, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thiếu niên đang trong đám người kia đang đi tới. Đang vui liền chuyển sang giận, nhưng đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ dù đang cực kì tức giận cũng không tự chủ mà được khắc chế.
Bọn họ hẹn hò còn chưa được một tháng, không có nhiều cơ hội ở cùng với nhau, nhưng hôm nay là sinh nhật nàng, nàng còn cho rằng Lục Sâm ít nhất sẽ không đến trễ, trong giọng nói không khỏi oán giận: “ Anh còn nhớ sinh nhật em sao?”
“ Tôi không rảnh, còn đi dạo sao?”
“ Dạo? Anh không phải là quá có lệ rồi đi, chẳng lẽ em không phải là bạn gái anh? Hôm nay vì anh mà đến cả party sinh nhật em cũng chẳng tham gia.” Đổng Linh cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng đối với người con trai trước mắt này lại khiến nàng theo đuổi người ta bốn tháng, tốn vô số thời gian và tinh lực hắn mới đồng ý, nàng còn cho rằng hắn ít nhiều cũng có điểm chú ý đến mình.
“ Ừ, cho nên?” Lục Sâm bên nói, bên nhìn điện thoại phát sáng báo cuộc gọi bèn tiếp máy, thành công ngăn lại chất vấn của Đổng Linh.
Đổng Linh nghĩ đến những lời nói của mấy vị phú nhị đại rằng bọn họ hẹn hò nhiều nhất thì cũng chỉ 1 tháng, nàng không tin, lại vì mặt mũi và mị lực của mình nên mới muốn thử xem sao. Nhưng hôm nay Lục Sâm so với ngày thường càng khó ứng phó hơn, sau khi đi dạo, hắn lại tiếp thêm vài cuộc điện thoại, hẳn là hắn đang nói về việc đầu tư, nàng nghe nói Lục Sâm được cha mình đạo tạo đần tiếp xúc với công việc, nhưng dù vậy thì nàng cũng không thể nhịn được nữa: “ Anh có biết em phải đợi trong bao lâu không, ba giờ! Anh vì cái gì mà đến cả tin nhắn trong wechat cũng không trả lời?
“ Trong nhà có việc, tôi đã bảo em không cần quan tâm tôi, đêm nay tôi không có thời gian, đừng có như trẻ con gây sự vô cớ.”
“ Em gây sự vô cớ? Anh có để ý đến em sao, anh hiểu được là em chỉ muốn ở bên anh thôi sao?”
Lục Sâm lạnh mặt, bước về phía nàng, khi nàng đang cứng đờ liền nói: “ Ngay từ đầu tôi đã nói qua, tôi có thể đáp ứng em, nhưng đừng trông vào việc tôi có thể sẽ đáp lại bất cứ điều gì, dù thời điểm nào em cũng có thể nói chia tay. Đổng Linh, em vượt rào.”
Đổng Linh nước mắt rưng rưng , nhưng tôn nghiêm không cho phép nàng run rẩy, tâm người này là kim cương, không ai có thể đυ.c thủng, đã đến mức này thì sao nàng còn có thể kiên trì: “ Chúng ta chia tay đi”
Nàng đột nhiên nhớ lại tin đồn được lan truyền giữa các nữ sinh, Lục Sâm không khó theo đuổi, bởi vì đối với hắn chuyện này không đáng để hắn quan tâm, cho nên khi bản thân mình rời đi thì hắn cũng không có cảm giác gì, không ai có thể chiếm được người này. Có lẽ hắn chỉ cảm thấy sinh hoạt quá nhàm chán. Mà các nàng – nữ sinh theo đuổi hắn thì lại như thú vui qua đường. Dù vậy, Lục Sâm vẫn khiến người khác muốn ngừng mà không ngừng được, hắn và các nam sinh cùng tuổi khác biệt quá lớn, lớn đến mức chỉ nhìn một cái, là có thể làm người khác chạy theo như vịt.
Lục Sâm nhướng mày, lại lần nữa bị đá cũng không có gì là tức giận, tựa như những lần trước đó: “ Được thôi.”
Thấy Lục Sâm thật sự đồng ý, một câu níu giữ cũng không có, nàng cảm thấy tâm mình như bị ai đó hung hăng bóp nát: “Lục Sâm, rồi một ngày nào đó anh sẽ gặp một người làm anh phải hãm sâu vào đó, tôi chờ!”
Lục Sâm lấy ra một cái khăn giấy trên người, lau đi nước mắt của Đổng Linh, giáo dưỡng tốt đẹp khiến hắn làm gì cũng nhìn thật tự nhiên, hắn cũng không có phản bác: “ Quan điểm không tồi, tiếp tục kiên trì”.
Đổng Linh nhìn Lục Sâm không có một tia tình cảm nào trong mắt, nàng lập tức hiểu ra, gia chủ Lục gia – Lục Chính Minh phong lưu bên ngoài, nàng nhớ rõ cha mẹ có nói qua, đây là vị nắm giữ nhiều quyền lực lại hay say gối trên đùi mỹ nhân, đối với nam nhân Lục gia mà nói, bọn họ có gia thế như vậy muốn mỹ nhân nào mà chả được, không ai có thể khiến cho họ phải nghỉ chân, người mà họ thật sự để ý cũng chỉ có chính mình.
Cho nên Lục Sâm mới có thể có ánh mắt như vậy, bởi vì căn bản hắn cảm thấy không ai có thể làm ảnh hưởng đến mình.
Dọc đường đi, Lục Sâm đều cùng trợ lý Ngô trò chuyện đôi lời qua di động, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi trong đám người, chắc có lẽ không ai có thể giống một tiểu trong suốt hơn người này. Mái tóc dài che đi biểu tình của thiếu niên, chỉ có thể mơ hồ thấy được cậu đang ôm bụng bước nhanh trên đường. Nhưng chưa đi được vài bược, thiếu niên đã bưng kín miệng, chạy lại gần cái thùng rác cách đó không xa, nôn đến hôn thiên địa ám.
Trong mắt Lục Sâm hiếm khi hiện lên tia ngạc nhiên, đây là sự tình vượt ngoài dự tính của hắn, hắn nói xong câu liền ngắt điện thoại trước. Quan sát đối phương, thấy cậu không phát hiện mình vừa đi ngang qua bọn họ, dở khóc dở cười: “ Cậu ta vậy mà thật sự nghe lời?”
Tiểu trứng ngốc này, cốt cách thật kì lạ.
-------------------------------- .
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lục Tử: Cậu là heo sao?
Tiểu Phi Tử: anh là người ác, tôi biết rõ
Tiểu Lục Tử:...... ( tức giận)
--------------------------------- .
Editor: không có lịch đăng cụ thể