Diêu Phỉ Phỉ cũng không phải là không kiêng nể gì, nàng có thể bước vào giới thượng lưu mà vẫn được coi là một đóa hoa quý thì đâu phải dạng vừa, bát diện linh lung* là không thể thiếu, nhưng tâm tư nàng đang đặt vào con mồi trước mắt, dù đã quan sát hết xung quanh nhưng lại không nhìn lên lầu hai.
* Bát diện linh lung: dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.
Thiệu Phi kéo cánh tay của Diêu Phỉ Phỉ nhỏ giọng nhắc nhở: “ Mẹ, chúng ta đi thôi”. Diêu Phỉ Phỉ và kim chủ cũ nói chuyện không tệ lắm, hoàn toàn xem nhẹ đứa con bên cạnh. Nàng còn chưa kịp đáp lời, nam nhân đã chú ý tới thiếu niên có vẻ không mấy nổi bật này, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thiếu niên có mái tóc dài gần như che khuất đôi mắt, trên mặt đeo một chiếc kính tròn, dáng người gầy yếu chỉ cao hơn Diêu Phỉ Phỉ đang mang giày cao gót một ít, ánh mắt của người đàn ông đã duyệt qua vô số người đương nhiên có thể nhìn ra được nếu bỏ mắt kính xuống thì thiếu niên này có khuôn mặt đặc biệt thanh tú, chả qua đứng bên người diễm quang* bốn phía như Diêu Phỉ Phỉ thì không có gì nổi bật: “ Đây là con trai của em?”
Diễm quang: xinh đẹp lộng lẫy
Diêu Phỉ Phỉ không tình nguyện mà gật đầu như không muốn thừa nhận đứa con trai này, nàng cũng không muốn giới thiệu về Thiệu Phi, đứa trẻ này không hề giống con nàng tí nào, từ khi sinh ra đã làm nàng mất mặt. Khuôn mặt không quá xấu, nhưng lại rất bình thường nếu đứng trong đám người thì chưa chắc có thể nhận ra.
“Đứa trẻ này tên là gì?” người đàn ông trung niên nở nụ cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
“Cũng đâu còn là đứa trẻ nữa, thằng bé đã sớm qua tuổi 18, chẳng qua nhìn có chút nhỏ....” Diêu Phỉ Phỉ đang nói dư quang bỗng thấy được một hình bóng quen thuộc liền dại ra, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thiệu Phi càng chú ý tới người đang bước đến. Người kia lại như không nhìn thấy những hành động vừa rồi của nàng, chỉ lễ phép mà nói: “ Diêu tiểu thư, thời gian ngài và chủ tịch hẹn đã đến rồi, tôi tới đón tiểu thư.”
Người này không phải là tâm phúc của Lục Chính Minh sao! Diêu Phỉ Phỉ trong lòng rối loạn thành một đoàn: “ Sao, sao có thể làm phiền đến trợ lý Ngô, chúng tôi đi liền!” nàng đi rất nhanh, thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt với người đàn ông trung niên đã kéo Thiệu Phi vào thang máy.
Trợ lý Ngô lúc này mới chào hỏi với người đàn ông: “ Dương tiên sinh tới đây là để tham dự hội nghị diễn đàn internet vào ngày mai?”
“ Không phải vì vậy sao, trùng hợp lại gặp được trợ lý Ngô, đúng lúc tôi có hẹn với Lý tổng, cùng đi uống một chén luôn chứ ?”. Hai người tủm tỉm chào hỏi nhau như không hề nhớ đến nữ nhân vừa mới rời đi.
Trong thang máy, Diêu Phỉ Phỉ suy tư mà nhìn Thiệu Phi: “ Có phải con đã thấy được Trợ lý Ngô từ trước nên mới nhắc nhở mẹ?”. Nàng quan sát đứa con mà mình không quan tâm từ lâu này bằng một ánh mắt khác.
Thiêu Phi còn đang suy nghĩ về thiếu niên lúc trước đứng bên cạnh trợ lý Ngô, cũng chính là người có tám chín phần là nam chính Lục Sâm, quả nhiên tiểu thuyết không miêu tả sai chút nào, vô luận là khí chất hay dung mạo đều rất xuất xắc, thậm chí so với tiểu thuyết miêu tả còn đẹp hơn, có lẽ đây là do thế giới song song tự hình thành phát triển mà hệ thống hay nói đến. Cậu chỉ gật đầu cho có lệ do diện mạo thành thật của mình mà trông không hề qua loa tí nào.
Diêu Phỉ Phỉ như phát hiện ra chuyện lạ, đứa con trai này, không giống như những gì nàng tưởng, nghĩ đến một màn vừa rồi, Diêu Phỉ Phỉ lóe lên một tia tàn nhẫn, nàng luôn có biện pháp làm cho Thư ký Ngô không mở miệng được, lấy lại bình tĩnh nàng nói với Thiệu Phi: “ Nếu việc vừa rồi lại xảy ra con nhất định phải nhắc nhở mẹ kịp thời, không được như lần này cọ tới cọ lui! Con phải biết rằng nhờ mẹ nên con mới thoát khỏi cuộc sống như trước kia, thoát khỏi cha con, nên nhớ chúng ta đang trên một thuyền! ”.
Cũng không mong đợi đứa con tính tình như hũ nút này có thể trả lời, của thang máy đã mở, Diêu Phỉ Phỉ như một chiến sĩ ra trận: “Nhớ kỹ, phải lấy lòng Lục Sâm cho tốt, hắn là điểm mấu chốt để chúng ta có thể bước vào Lục gia”. Đối với một trưởng bối như nàng, đối phó với Lục Sâm thì nên để tiểu bối ra tay.
Diêu Phỉ Phỉ một tay đan vào tay nhi tử, dẫm lên sàn nhà sáng đến mức có thể soi bóng người bước vào lầu 5, Đây là nhà hàng nổi tiếng đạt được sao Michelin* ở Côn thị tên là đình Hoa Mộc. Nhờ người phục vụ dẫn đường, hai người thông qua hành lang đi vào đình viện ngoài, nơi đây mỗi bàn đều được ngăn cách bởi bức tường thạch cao có điêu khắc, những bức tượng thạch điêu nước chảy róc rách xẹt qua màng tai, du dương như một khúc nhạc. Hoa cỏ xum xuê điểm xuyết với ánh đèn nhu hòa, bố cục thiết kế như vậy khiến những vị khách đến đây vừa có được không gian riêng tư, vừa cảm thấy thoải mái, quả nhiên nhìn gương mặt đã trở nên nhu hòa của Diêu Phỉ Phỉ xem ra nàng rất vừa lòng với sự an bài của Lục Chính Minh
*Sao Michelin: Được ví như Oscar của điện ảnh hay Grammy của âm nhạc, sao Michelin là một giải thưởng quan trọng trong làng ẩm thực thế giới, là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng.
Thân là nhiệm vụ giả, Thiệu Phi biết rõ nhà hàng trước mắt này là sản nghiệp của Lục Chính Minh, không ít tình nhân của hắn đã tới nơi này, đối với việc làm thể nào để thỏa mãn tinh thần và thể xác của phụ nữ, Lục Chính Minh đều biết rõ.
Mẹ con hai người được dẫn đến trước mặt Lục Chính Minh, hắn nhìn qua cũng đã hơn 30 tuổi nhưng không già đi chút nào càng không có dấu hiệu mập ra, ngược lại trông có vẻ khỏe mạnh, toát ra khí thế uy nghiêm, khuôn mặt dù có chút ấm áp cũng không dễ gần hơn chút nào, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe mắt có nếp nhắn, thời điểm hạ mình trông có vẻ rất thân thiết, bất kể là làm cái gì đều khiến đối phương sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thiệu Phi cảm thấy có lẽ đây là đặc tính riêng của Lục gia.
“ Lục thúc thúc, khỏe” Thiệu Phi câu nệ nói, lực chú ý của cậu lại bị thiếu niên đeo tai nghe bên cạnh thu hút, cái đầu đen nhánh mơ hồ có thể thấy được gương mặt, vài sợi tóc đen bay trong gió nhẹ, cào cho đối phương nhân tâm ngứa ngáy, nhưng đây không phải là điều mà Thiệu Phi để ý, vừa nhìn thấy hắn tâm tình cậu như rơi xuống đáy vực, rốt cuộc thì bây giờ cậu đã chắc chắn trăm phần trăm thiếu niên gặp ở lầu dưới là nam chính Lục Sâm.
Lục Chính Minh đứng lên, hắn rất thích đứa trẻ sắp sửa thành người Lục gia này, ai cũng thích những sinh vật vô hại, an tĩnh,lại ngoan ngoãn vô cùng, đối với đứa con như lang như hổ của hắn là khác biệt một trời một vực, hắn mang theo ý cười chế nhạo nói: “ Tiểu Phi cũng là một đứa con trai, cũng không thể sợ người lạ như vậy a.”
Thiệu Phi vẫn gọi là Thiệu Phi như cũ, dựa theo cách nói của hệ thống thì chính là nhân vật cậu xuyên vào đều là người qua đường giáp không có gì đặc biệt dù đổi thành tên thật của cậu cũng không ảnh hưởng gì đến cân bằng thế giới, phúc lợi này coi như là quà tặng dành cho tay mới.
Thiệu Phi cũng chưa thấy qua trưởng bối nào dễ làm thân như vậy, hai mắt lóe sáng nhìn đối phường, hầu hết thời điểm nào cậu cũng sẽ coi mình là nguyên chủ. Trên tay cậu truyền đến cảm giác đau đớn, là Diêu Phỉ nhéo tay cậu, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Trả lời đi, con là người câm à!”
Động tác nhỏ này không thể nào qua được mắt Lục Chính Minh, hắn nói với Diêu Phỉ Phỉ: “ Không sao, không cần dọa sợ thằng bé.”
Diêu Phỉ Phỉ cười giảng hòa, nếu không phải Lục Chính Minh muốn gặp đứa con này thì nàng đã sớm quên nó, sao có thể cố ý mang con chồng trước đến đây chứ! Cũng may Lục Chính Minh tựa hồ rất vừa ý con vụng về này.
Lục Chính Minh chỉ vào người con trai bên cạnh: “ Đây là con anh, Lục Sâm”.
Lục Sâm như không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đắm chìm vào thế giới riêng của mình, ngón tay vừa dài vừa mảnh đánh trên bàn theo tiết tấu âm nhạc, làn da trắng khiến người ta phát hoảng, kích động giống như cánh bướm, mới tuổi này mà đã yêu nghiệt như vậy, thêm vài tuổi nữa thì đại khái giống như câu nói trong tiểu thuyết: “hormone hình người”.
Lục Chính Minh vỗ vỗ ót Lục Sâm, cười mắng: “ Tiêu tử thúi, chào hỏi!”. Từ giọng nói thân mật kia cũng có thể cảm giác được Lục Chính Minh rất yêu thương đứa con này.
Lục Sâm tháo chiếc tai nghe Bluetooth xuống rồi đứng lên, thiếu niên dáng người cao gầy , ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn thẳng vào Thiệu Phi, tươi cười đầy ý vị, tim Thiệu Phi đập lệnh một nhịp, nghĩ tới một màn chạm mặt nhau ở lầu 1 liền hiểu được hàm ý trong nụ cười kia, xem ra nhiệm vụ đi lấy lòng Lục Sâm của Diêu Phỉ Phỉ không có khả năng hoàn thành rồi.
Lục Sâm cười rộ lên mang theo chút tùy ý, dạt dào tuổi thanh xuân: “ Tôi là Lục Sâm”. Cả hai người đều là học sinh, gật đầu một cái liền được xem là chào hỏi. Thiệu Phi đối với việc xưng hô do dự một hồi, cuối cùng chọn một cách vừa không đắc tội Lục Sâm lại có thể hoàn thành yêu cầu của Diêu Phỉ Phỉ: “Sâm ca”.
Lục Sâm không nghĩ tới cậu sẽ gọi mình như vậy, thấy Diêu Phỉ Phỉ vẻ mặt hận sắt không thành thép, lại nhìn Thiệu Phi vẫn vẻ ngốc nghếch kia, cảm thấy đôi mẹ con này thật thú vị, mẹ thì một lòng muốn trèo cao, đứa con thì lại không muốn vậy, ngữ khí cũng có chút chân thật hơn, cười: “ Xưng hô này có ý gì, cậu coi tôi là đại ca xã hội?”. Câu nói đùa của Lục Sâm lập tức giảm bớt bầu không khí xấu hổ vừa rồi, người lớn hai bên cũng vừa lòng đối với kết quả của lần gặp mặt này.
Thiệu Phi: “.......”
Dùng xong đồ ăn, Lục Chính Minh giải thích với Thiệu Phi về chuyển trường: “ Vốn dĩ chú cũng không muốn con phải chuyển trường, vì đã lên cấp ba nếu chuyển trường thì chú sợ con sẽ không quen, nhưng mẹ con hi vọng con được tiếp thu một nền giáo dục tốt, đều là cha mẹ nên chú phần nào cũng hiểu được ý nàng, may mắn tiểu Sâm và con học cùng trường, chú tin hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau, có gì không hiểu con cứ hỏi Lục Sâm, nó có thể tự dựa vào năng lực của mình mà đứng đầu khối.” Từ trong giọng nói cũng có thể cảm giác được Lục Chính Minh cũng giống bao người cha khác đều vì đứa con thông minh của mình mà kiêu ngạo.
Nghe vậy, Thiệu Phi liền biết người mẹ kia của cậu hẳn là ước gì cậu có thể dính thật chặt vào cha con Lục gia, tốt nhất là trở thành Lục tiểu thiếu gia. Ngài cứ yên tâm đi, Lục Sâm căn bản lười để ý người qua đường giáp như tui.
Tuy rằng hai đưa nhỏ không nói gì nhưng trên bàn cơm có hai vị tiền bối làm cho bầu không khí không quá gượng gạo, một người khen lấy khen để con trai của mình, một người thì liều mạng phụ họa đem Lục Sâm khen đến tận trời xanh. Lục Sâm hiển nhiên không quan tâm, trực tiếp đứng lên, căn bản không định cho Lục Chính Minh mặt mũi trong lần gặp mặt này, quả nhiên gương mặt Lục Chính Minh ngay lập tức lạnh xuống, đứa con trai này không nên trước mặt người ngoài không cho hắn mặt mũi, thái độ bất biến hỏi: “ Tiểu Sâm không phải mới đi ra ngoài sao, lần này lại là gì đây ?”. Hắn còn chưa kịp nói hết: thân là cha chẳng lẽ không thể khen con mình vài câu đã bị ngắt lời.
“ Đi toilet” Đi được vài bước Lục Sâm như nhớ tới gì đó, vô tội mà cười: “ Đúng rồi, lúc nãy ở dưới lầu, tôi thấy được dì Phỉ cùng.....” ánh mắt hắn đảo một vòng trên người Diêu Phỉ Phỉ và Thiệu Phi.
Lần này đến cả Diêu Phỉ Phỉ đang tưởng được xem một màn hổ đấu thì tim không tự giác mà đập nhanh hơn, chột dạ không dám nhìn Lục Sâm.
Thiệu Phi lại nghĩ quả nhiên là nam chính am hiểu cách nói chuyện, nói một nửa rồi dừng, đủ ăn đủ uống (?) . Nhưng nói ra chuyện đó ở đây cũng chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, Diêu Phỉ Phỉ cũng đâu phải dạng vừa, Lục Sâm nếu thông minh sẽ không chọn thời điểm này để xé rách mặt với tình nhân của cha mình. Quả nhiên, Lục sâm nói tiếp: “ ... Cùng Tiểu Phi. Dì Phỉ so với những gì tôi tưởng tượng thì đẹp hơn nhiều.”
“ Tiểu tử này thật là, Dì Phỉ là a di của con, đừng có mà không biết lớn nhỏ!” Lục Chính Minh mỉm cười tức giận, rộng lượng mà tha cho nhi tử, cũng không nổi giận chỉ cảm thấy nhi tử có thể khen tình nhân của mình chứng minh mình có mắt nhìn tốt.
Diêu Phỉ Phỉ nắm chặt dao nĩa, nàng đã quá coi thường Lục thiếu gia này! Hắn đang cảnh cáo nàng rằng hắn có thể khiến nàng rời khỏi Lục gia bất cứ lúc nào sao! Nàng sao có thể bị một thiếu niên chưa đến 20 tuổi đe dọa, lăn lộn mấy năm nay, so với việc bị tiểu quỷ hù dọa, với nàng bắt lấy nhân tâm của Lục Chính Minh mới là quan trọng nhất. Diêu Phỉ Phỉ quyết đoán tháo giày cao gót, đôi chân như ngọc mặc tất da quấn lên Lục Chính Minh ở dưới bàn, dọc theo đùi như có như không mà trêu chọc, Lục Chính Minh hô hấp nặng nề, liếc mắt cảnh cáo nàng, đè thấp âm thanh: “ đừng nháo”.
Mà Thiệu Phi đang nhìn thẳng vào bát cơm như không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt dưới bàn, trở thành người qua đường giáp đâu có dễ, muốn học cũng phải trả học phí. ( ý ẻm trả học phí như kiểu phải giả ngu không biết gì, chắc z)
Thời điểm Lục Sâm trở về, Lục Chính Minh đã sớm bị trêu chọc đến không chịu được phải nhờ tài xế đưa tới chiếc áo khoác gió che đi địa phương đã sớm lên tinh thần, sau đó dặn hai tiểu tử tiếp tục ăn, hắn và Diêu Phỉ Phỉ có việc đi trước, đến nỗi có chuyện gì người ngồi ở đây đều biết rõ nhưng không nói, thậm chí đến cả người bị cho là không thông minh như Thiệu Phi cũng rõ ràng.
“ Đẹp không?” người cũng đi rồi, Lục Sâm thuận miệng hỏi, nhìn Thiệu Phi đang vùi đầu vào ăn.
Thiệu Phi vốn dĩ ăn mà không biết mùi vị gì, nghe thấy hắn hỏi vậy liền biết đối phương đang hỏi cảm nhận của cậu về phòng ăn Lục Chính Minh sắp sếp cho Diêu Phỉ Phỉ, đúng là một người tâm cơ, cậu chỉ đành giả ngu nói: “ nhà hàng này rất đẹp”
“ Phải không?” Lục Sâm nhìn người con trai này với ánh mắt sâu sa, là ngu thật hay giả ngu.
Thiệu Phi hoảng hốt, cậu cảm thấy mình bị một con dã thú nhìn chằm chằm.
Lục Chính Minh và Diêu Phỉ Phỉ vội vàng rời đi, cửa xe mới đóng chỗ ngồi phía sau đã bắt đầu nóng lên, từ khi gặp Diêu Phỉ Phỉ, Lục Chính Minh cảm thấy như được khôi phục lại tuổi trẻ tràn đầy sức sống, đây cũng là lý do hắn phá lệ đưa Diêu Phỉ Phỉ vào Lục gia, đối với tình nhân Lục Chính Minh từ trước đến nay không bao giờ keo kiệt là điển hình của người yêu thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết.
Tài xế xe đã sớm đi về, người ngồi ở vị trí điều khiển là trợ lý Ngô, vừng vàng mà lái đi, qua kính chiếu hậu Diêu Phỉ Phỉ chạm mắt với trợ lý Ngô xẹt lên một tia lửa.