Tiểu Đông lập tức bị dọa sợ sợ đến ngây người, gì? Buổi tối cũng không cho ăn vυ'? Kia làm sao có thể được! Từ khi hắn bắt đầu được hai tuổi , chị hắn ban ngày liền không cho hắn ăn vυ' nữa, chị hắn nói, vυ' chỉ có thể ăn vào buổi tối , ban ngày ở bên ngoài cũng không thể sờ vυ', vυ' chỉ có thể sờ ở nhà. Hiện tại chị cư nhiên lại nói buổi tối cũng không cho ăn vυ'?
Khó mà làm được, Tiểu Đông cảm thấy vì một ngụm nghiện hiện tại mà về sau buổi tối đều không có vυ' ăn, mua bán không có lời, lập tức thành thật, thẳng thân mình đẩy chị hắn “Chị đi thôi, tỉnh ngủ trở về.” Tiểu Bắc buồn cười.
Tiểu Bắc gần đây đều ở xưởng huyện thành bện dây thừng từ cây đay , tính theo sản phẩm mà đưa tiền. Đây là thôn trưởng tìm người quen kiên quyết đem Tiểu Bắc nhét vào , bằng không đứa bé mới mười hai tuổi có nhà xưởng nào muốn nhận.
Nhưng cũng may Tiểu Bắc là người cần mẫn, nói cũng không nhiều lắm nhưng sau khi tới nhà máy cùng mọi người làm việc giống nhau , so với người bình thường còn kiếm được nhiều hơn một chút, cũng không tăng thêm bát cứ phiền toái nào, mọi người cũng liền chậm rãi mà thích cô bé đáng thương có khuôn mặt còn vương nét trẻ con , có má lúm đồng tiền.
Ngay từ khi mẹ rời nhà trốn đi , thôn trưởng đã đến tìm cô bé, hỏi cô còn muốn trở lại đọc sách không?Nếu muốn hắn có thể hỗ trợ, lấy hộ khẩu nghèo khó xin miễn giảm học phí cùng chi phí phụ.
Tiểu Bắc đương nhiên làm muốn, cô bé chỉ mới đọc sách được hai năm, sau khi mẹ rời đi về sau cô bé liền chưa từng đi đến trường học. Nhưng sự tình sau khi được báo lên, trong huyện nói loại tình huống giống như Tiểu Bắc cùng em trai hẳn là nên đi cô nhi viện, nhưng cô nhi viện trong khu vực huyện thành không có , nếu kiến nghị thì bọn họ có thể đi thành phố hỏi một chút .
Khoảng cách thành phố cùng thôn Tiểu Bắc bắt ô tô chuyển xe lửa cũng mất thời gian hai ngày. Sau lại Tiểu Bắc cùng thôn trưởng nói --vẫn là thôi đi, thôn trưởng thở dài cũng không nói thêm gì, chỉ là nói với Tiểu Bắc có việc thì liền tới tìm hắn, sau lại dựa vào quan hệ mà giới thiệu Tiểu Bắc đi làm ở xưởng cây đay .
Tiểu Bắc bỏ đọc sách, cũng không hoàn toàn là bởi vì cái nơi thành phố đối với nàng mà nói rất xa xôi lại xa lạ kia, còn bởi vì cô nhi viện làm cô bé bất an lo lắng. Cô bé cùng em trai có mẹ, bọn họ không phải cô nhi.
Cô bé còn nghe nói trong cô nhi viện tuy rằng có ăn có uống, nhưng bọn nhỏ nơi đó có lẽ sẽ bị chọn đi nhận nuôi, đưa đến một nơi khác sinh sống. Kiểu đứa bé còn nhỏ lại là con trai như em trai của cô bé là được hoan nghênh nhất, sau khi lớn lên hắn sẽ không còn nhớ rõ cha mẹ ruột là ai, sẽ không nhớ rõ là mình có một người chị gái .
Đây mới là chuyện Tiểu Bắc không thể tiếp thu nhất, cô bé không thể cùng em trai tách ra, cũng không muốn em trai sau khi lớn lên quên mất mình, cô bé chỉ còn em trai là người thân.
Cô bé có thể thực nỗ lực nuôi lớn em trai, không sợ chịu khổ, về sau sẽ cố gắng kiếm tiền để em trai đi đọc sách lại thi đại học, sẽ đem mọi thứ tốt mà cô có được tất cả đều cho em trai. Cứ như vậy, mùa đông Trần Tiểu Bắc nhặt vụn than, mùa hè tưới ruộng thuê, mùa xuân đào sông, mùa thu thu lúa mạch, một tay dọn phân, một tay lau nướ© ŧıểυ mà thật sự nuôi lớn Trần Hướng Đông.
Giữa trưa nghỉ ngơi nhàn rỗi, Tiểu Bắc vội vàng gặm một cái màn thầu, đi đến nơi của chủ nhiệm nhà máy phân xưởng . Cô hỏi chủ nhiệm, phế liệu nhà máy dư lại có thể để cô mang đi hay không ? Chủ nhiệm biết tình huống gia đình cô, chưa nói thêm gì liền đồng ý, dù sao phế liệu thống nhất là cuối cùng sẽ được nhà máy thu đi xử lý, không dùng vào việc gì.
Sau khi tan làm, Tiểu Bắc vui vẻ mang một bao lớn cây đay phế liệu về nhà. Cô bé muốn dùng cái này bện thành mấy cái nệm ghế đưa cho Trương thúc Trương thẩm, tới xưởng cây đay đi làm, không cho mang theo em trai, cô bé chỉ có thể đem em trai đặt ở nhà Trương thẩm .
Bởi vì giữa trưa Tiểu Đông phải ở nhà thẩm ấy ăn cơm trưa, Tiểu Bắc từ đầu liền mang lương thực đưa cho Trương thẩm để trả tiền cơm, nhưng Trương thẩm thế nào cũng không chịu lấy. Sau lại Tiểu Bắc liền ngẫu nhiên chưng màn thầu hoặc làm nắm rau dại , ngẫu nhiên ở trong sông mò được cá nhỏ tôm nhỏ làm bánh, đem mấy thứ này qua nhà Trương thẩm , nàng mới nhận. Cho nên bây giờ cô muốn bện mấy cái nệm ghế cho bọn họ, tỏ lòng cảm ơn. Những thứ tốt để đáp đền cô không có, nhưng phần ân tình này, Tiểu Bắc vẫn luôn nhớ kỹ .