Một Đường Hướng Bắc

Chương 8 : Trần Tiểu Bắc 12 tuổi, Trần Hướng Đông 4 tuổi

Lúa mạch vàng óng , cao lương màu đỏ , hạt hướng dương cùng bắp kiêu ngạo vươn lên, những điều này làm nên cảnh sắc mùa thu đẹp nhất phương Bắc .

“Thẩm, con đi liền đây .” Tiểu Bắc nhấc chân muốn đi.

“Đi thôi đi thôi, đừng chậm trễ.” Trương thẩm thúc giục nói.

“Chị , Chị, không đi, không cho đi.” Bước chân ngắn nhỏ của Tiểu Đông từ trong phòng đuổi theo.

“Ai nha ngươi gào gì, chị ngươi đi kiếm tiền cho ngươi. Mau, mau về phòng, đi.” Trương thẩm liền kéo lấy cổ áo Tiểu Đông một phen.

“Không, không! Chị, chị! Không đi!” Tiểu Đông khóc đến mức nước mũi cũng chảy ra , hắn ở dưới cánh tay Trương thẩm giãy giụa nhảy bắn, lắc lư manh động trái phải, dùng tay nhỏ moi mu bàn tay Trương thẩm “Ai nha, ngươi cái con bê nhỏ chết tiệt này , còn dám cào ta.” Trương thẩm lôi kéo hắn không buông tay.

“Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Chị, Chị!” Vừa thấy động tác lúc nảy không ăn nhằm gì với đôi tay thô to hữu lực của Trương thẩm , Tiểu Đông liền giương cái miệng nhỏ lên cắn xuống tay Trương thẩm , “Ai nha, ngươi --con bê nhỏ này.” Trương tɧẩʍ ɖυỗi tay liền ở trên mông Tiểu Đông đánh hai cái.

“Tiểu Đông! Không được cắn người, mau buông thẩm ra!” Tiểu Bắc còn chưa bước được nửa bước ra cửa lớn , bên kia hai thẩm cháu đã đánh thành một đoàn. Không còn cách nào khác cô lại đi trở về , kéo em trai bế lên nói “Tiểu Đông a sao em lại sinh sự, ngày hôm qua không phải chị đã cùng em nói xong xuôi rồi sao, chị đi kiếm tiền, em ở thẩm gia cùng Tiểu Thúy chơi. Buổi chiều chị liền trở lại. Sao em lại không nghe lời rồi?”.

“Chị không đi.” mắt Tiểu Đông phiếm nước mắt duỗi tay ôm cổ Tiểu Bắc nói. Trên mông hắn vừa mới bị ăn hai cái đánh, tuy rằng không đau, nhưng trong lòng lại uốn lượn đến không chịu được, chị hắn cho tới bây giờ chưa từng đánh hắn.

“Chị không đi vậy ai kiếm tiền mua thức ăn cho Tiểu Đông ăn? A? Tiểu Đông còn muốn ăn tôm lớn rang đường không?” Tiểu Bắc kiên nhẫn vỗ phía sau lưng hắn hỏi.

“Muốn ăn, Tiểu Đông muốn ăn tôm lớn rang đường.” Tiểu Đông tuy rằng muốn ăn, nhưng cổ của chị là không thể buông ra. Liền như vậy ghé vào trên vai Tiểu Bắc nói.

“Muốn ăn phải nghe lời, biết không? Em cùng Tiểu Thúy chơi một hồi, chờ buổi trưa ăn cơm ngủ một giấc, vừa tỉnh dậy thì chị đã trở lại, được không? Tiểu Đông?” Tiểu Bắc vuốt cái ót hắn ôn nhu nói.

“Tỉnh ngủ chị liền đã về” Tiểu Đông chuyển đầu qua nhìn mặt Tiểu Bắc . “Đúng vậy, em tỉnh ngủ thì chị đã về.” Tiểu Bắc nó ra lời bảo đảm , cô dùng tay xoa mông nhỏ Tiểu Đông, cô bé biết thẩm căn bản không dùng sức, nhưng ngày thường một tay đầu ngón của Tiểu Đông cô cũng chưa đánh quá, có điểm đau lòng, nhưng đã cầu thẩm giúp đỡ cô trong em trai, cô cũng không thể nói cái gì.

“Sờ vυ' ~” Tiểu Đông ở trong lòng ngực Tiểu Bắc nhỏ giọng cùng chị hắn nói. Bởi vì mỗi lần chị đều cùng hắn nói, ở bên ngoài không thể sờ, vυ' này chỉ có thể sờ ở nhà .

Tiểu Bắc biết em trai đây là đã đồng ý, nhưng lại luyến tiếc cô, muốn sờ vυ' một chút sẽ buông tay. Tiểu tử này một chút mệt cũng không chịu ăn.

Nhưng thẩm vẫn còn đang đứng ở bên kia , sao sờ được. Tâm tư Tiểu Bắc chuyển liền thấp giọng xuống cùng em trai nói “Vậy sờ một chút, sờ một chút chị phải đi rồi. Được chưa?”

“Được.” Tiểu Đông nhanh chóng gật đầu nhỏ đáp ứng.

“Thẩm, con ôm em ấy đi ra ngoài, để đi tiểu. Không sao đâu, đợi lát nữa em ấy sẽ không khóc nữa.” Tiểu Bắc tìm lấy cái cớ, ra cửa lớn quẹo phải đi vào phòng sau. Kéo nút áo ngoài ra sau đó lệch áo trong sáng bên phải , nhìn một chút, xác định không có ai liền nói “Nha, mau sờ đi, sờ một chút chị phải nhanh đi rồi.”

Tiểu Đông vui vẻ nhếch cái miệng nhỏ, bắt tay nhỏ từ cổ áo chỗ vói vào trong, bắt lấy vυ' chị hắn sờ soạng. Lung tung xoa nắn hai lần, có chút thèm, liền cúi đầu muốn đem đầu chui vào cổ áo. “Ai ai ai, không được,” Tiểu Bắc ngăn động tác hắn lại , đem tay nhỏ từ cổ áo túm ra nói “Sao lại gây chuyện rồi, ban ngày không thể ăn vυ', Tiểu Đông có phải lại không nghe lờ hay không?” Tiểu Bắc sợ hắn lại đưa ra yêu cầu mới, nhanh chóng dùng đòn sát thủ “Nếu Tiểu Đông lại không nghe lời, về sau buổi tối cũng không thể ăn vυ' .”