Một Đường Hướng Bắc

Chương 3: Mút miệng chị gái

Sáng sớm là lúc Trần Tiểu Bắc vội nhất , tắt lửa bếp lò, bắt nồi đã lạnh băng lên bếp, 5 giờ trời còn chưa sáng em trai đã đói khóc oa oa .

Cô bé vội cầm gáo múc nước chạy đến lu múc nước múc một gáo nước, --đương-- một tiếng, gáo múc nước chạm với lu băng, Tiểu Bắc duỗi đầu thì vừa thấy nửa lu nước tất cả đều kết thành băng đông cứng rồi, cô bé ném gáo múc nước xuống , chạy vào lấy một gáo nước nóng từ cái bình trên lò chạy ra bên ngoài , đổ vào nửa lu nước đã đóng băng , băng liền tan ra nước tuyết , Tiểu Bắc lại vộ vàng múc một gáo nước tuyết ngồi xuống trước bếp lò, vừa định lấy thêm củi cho vào bếp lò, lại nghe em trai ở trên giường đất khóc đến mức thở hổn hển, cô bé chạy nhanh ra bế em trai lên, vỗ lưng em trai dỗ dành nói chị gái còn chưa kịp làm thức ăn cho em đâu, nhưng đứa bé mới tám tháng bản mặc kệ ai nói cái gì, chỉ khóc, khuôn mặt nhỏ khóc đến nấc lên một cái lại một cái, Tiểu Bắc đau lòng cực kỳ.

Không có biện pháp cô bé liền cúi đầu đem môi phóng tới bên miệng em trai, em bé cảm giác được cái gì đó mềm mềm liềm ngậm lấy liều mạng liếʍ mυ'ŧ một ngụmlại một ngụm, một chút cũng không rảnh mà khóc. Tiểu Bắc ngồi xổm xuống dưới đất, cong eo lưng vô cùng mỏi , em trai liền nằm ở trên đùi Tiểu Bắc hút môi chị gái đến nghiện.

Cô bé sờ đến que diêm bên cạnh bếp lò, cúi đầu nghiêng mắt, lao lực thêm ba phần đem bếp lò đốt lên, khoảng khắc ánh lửa bốc cháy lên Tiểu Bắc vui vẻ nhếch miệng cười, môi lập tức liền từ trong miệng em trai kéo ra, cái này liền không tốt, quên mất môi còn bị em trai xem như núʍ ѵú mà ngậm, tiểu nhân nhi trong lòng ngực đang ăn đến thật hương đột nhiên sửng sốt, tiếp theo liền gào khóc.

Tiểu Bắc nhanh chống lại ôm hắn đi bộ quanh phòng , đi lấy chén màn thầu đặt trên giá lấy mà tối hôm qua Trương thẩm cho , Tiểu Bắc không còn cách nào khác liền cắn một ngụm, ở trong miệng nhai chuyễn, cánh tay ôm em trai còn không ngừng lắc lư, cúi đầu đem màn thầu đã nhai thành tương một chút một chút đút đến trong miệng em trai , tiểu gia hỏa đang gâng cổ gào thấy đồ ăn liền nuốt xuống, lại tiếp tục nhai nhuyển đút em trai , tiểu gia hỏa rốt cuộc mới an tĩnh lại.

Tiểu Bắc thấy nước sôi rồi, liền đem một khối màn thầu nhỏ xé thành thành bột thô từng chút cất vào trong chén, rơi vào nước sôi, lấy cái muỗng quấy đều, thẳng đến khi màn thầu đều hóa thành hồ dán, lại dùng cái muỗng bắt múc lên thổi nguội, cẩn thận đút em trai ăn no.

Tiểu bằng hữu Trần Hướng Đông sau khi ăn uống no đủ liền không hề khóc nháo nữa, vẫn thực là đáng yêu, Tiểu Bắc dùng chăn vây quanh hắn thành cái vòng, hắn liền ngồi dựa ở bên trong chăn nhỏ được chị gái xé rách từ chăn bông khâu vá thành, còn vụng về khâu một tiểu lão hổ cho bé con, cái miệng nhỏ có đôi khi giống như đang lẩm bẩm lầm bầm nói gì, đáng tiếc không ai nghe hiểu được.

Tiểu Bắc liền uống nước ấm, hai ba miếng ăn xong nửa cái màn thầu, cô bé nhấp nhấp miệng sau đó chạy nhanh đến trong viện lấy ra một rổ than đá lại chạy vào nhà, tiếp tục đun nước, dùng than đá ướt đem lửa bếp lò ngăn chặn, bằng không chờ đến buổi chiều trở về lửa sẽ lại tắt.

Lăn lộn xong những chuyện này , cô bé dùng khăn lông dính chút nước ấm, xoa xoa mặt cho em trai cùng mình , đem tấm chăn bao vây em trai lại cột trên lưng, tiểu gia hỏa ăn no tự mình chơi cũng rất vui vẻ đâu, cả người bị bao lấy nâng lên, cũng không lại oa oa khóc, chỉ có chút sốt ruột trong miệng nhảy ra “Mama …mama……” Âm, Tiểu Bắc hướng về phía đứa bé đang cõng trên lưng nói “Không phải mẹ, là chị, Tiểu Đông không khóc nha a, chị đi làm kiếm lương thực cho em ăn , không có lương thực em sẽ không uống được hồ dán,” nóixong liền kéo móc treo trên vai cho tốt, tiểu nhân nhi phía sau lưng giống như nghe hiểu, không hề khóc chỉ có nho nhỏ um a như đang trả lời “Đúng vậy, em xem Tiểu Đông của chúng ta thật ngoan quá, chị sẽ kiếm được thật nhiều lương thực để em ăn thật lâu nhé.” Tiểu Bắc vừa nói thầm vừa cẩn thận đỡ em trai phía sau lưng cùng em trai ra cửa.

“Tới đây Tiểu Bắc, nhanh chút, thím cũng đã đợi một hồi. Nhạ, này đó” ngón tay nữ nhân chỉ vào cửa một đống lớn tro than đá màu xám trắng trước cửa nói “Những cái này đều cho cháu.”

“Cảm ơn thím!” Tiểu Bắc vừa thấy hôm nay được một đống lớn cũng không ít, vui vẻ cúi mình cảm ơn nữ nhân. Nữ nhân xua xua tay nói “Ai nha, không cần cảm tạ, cái này này tích cóp một đống lớn như vậy nằm trong tay thím cũng vô dụng,nếu cháy thất nó hữu dụng liền lôi đi đi.” Nữ nhân xoay người xem xét liếc mắt một cái lại nói “Kia gì, Tiểu Bắc nhớ rõ buổi chiều đưa xe về a, thúc cháu sáng mai phải kéo cải trắng qua giao cho em trai .”

“Vâng ạ thím, cháu sử lý xong cái này lập tức đem xe đẩy về trả thím.”

Tiểu Bắc cõng em trai, một nắm lại một nắm đem vụn than bỏ lên xe đẩy nhỏ, cô bé một khắc cũng không ngừng hoạt động , em trai sau lưng phỏng chừng lại do lắc lư mà ngủ rồi, thật sự an tĩnh .

Tiểu Bắc lấp đầy xong một xe liền nhanh chóng đặt dây của xe kéo vòng đến trước ngực, cô bé đi về phía trước cất từng bước một dùng sức kéo, nhưng như nhớ đến cái gì đó lập tức lại dừng, kinh hoảng quay đầu về phía sau xem em trai được bao kính trong chăn, nhìn dây kéo của xe không thể vướng đến đầu Tiểu Đông mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đem dây vóng trước ngực, hai tay nắm lấy bắt tay xe đẩy , đầu đi phía trước bả vai dùng sức kéo xe đẩy đi.

Kéo gần một giờ, mới tới viện của xưởng máy móc nông nghiệp trong huyện, Tiểu Bắc thuần thục đem vụn than dỡ xuống, cân, sau đó cầm viết lại số cân quay đầu lại kéo xe đi “Ai, Tiểu Bắc cháu hôm nay không lãnh lương sao?” Một người đàn ông làm tring xưởng máy móc nông nghiệp kêu cô bé lại.

“Lãnh, đợi lát nữa lại lãnh, cháu phải trở về kéo thêm một xe nữa.” Tiểu Bắc lau mồ hôi, cũng không quay đầu lại đáp.

“Nha, hôm nay Tiểu Bắc cũng thật may mắn,tận hai xe.” Nam nhân trêu chọc nói.

Tiểu Bắc --hự hự-- đem xe vụn than thứ hai đưa tới , lấy hai xe than đổi được ba cân bột ngô, nhưng đem cô bé buồn hỏng rồi, cái này thì em trai ăn được bao lâu đâu, cô bé ôm bột ngô giống như bảo bối chuẩn bị đi về hướng nhà thím đã cho mình mượn xe đẩy, lúc này em trai trên lưng lại bắt đầu rầm rì, nhanh đã đến giữa trưa, buổi sáng đượcTiểu Bắc đút nàm thầu nhuyễn, có thể chịu đựng đến hiện tại đã không tồi, cô bé chạy nhanh như bay chạy đến Chu gia cách nhà cô bé 500 bước.

“Làm gì a! Ngày hôm qua không phải ta đã nói rồi sao, gió lạnh không thể đút sữa!” Cửa mới vừa bị mở ra, trong miệng nam nhân phun nước miếng liền nói.

Tiểu Bắc có chút sợ hãi Chu Toàn Quý, cô bé bị mắng đến mức rụt rụt đầu, nhỏ giọng nói “Thôn trưởng nói nhà thúc cùng Trương thẩm thay phiên đút sữa.”

“Thôn trưởng nói? Vậy mày tìm thôn trưởng đi a! Hắn có sữa đó, mày để cho hắn đút sữa cho em trai mày đi.” Nam nhân khắc nghiệt nói.

Tiểu Bắc cúi đầu bẹp bẹp miệng, không biết nói gì. Lúc này Chu Toàn Quý thấy cô bé ôm bao nilon liền nói “Mày đang ôm gì đó?” Duỗi tay liền lấy cái bọc nhỏ từ trong lòng ngực cô bé ra , kéo ra vừa thấy “U, nhiều bột ngô như vậy. Tiểu Bắc, mày là đem tới biếu sao.”