Một Đường Hướng Bắc

Chương 2: Cha chết mẹ bỏ đi

Đổi hai bên , sữa đút làm bé trai ăn đủ, Trương thẩm nói “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Tiểu Bắc a, đêm nay cháu với em trai đều ở lại đây đi, ngày mai lại trở về.”

Ngồi bên cạnh bếp lò nửa ngày, cuối cùng Tiểu Bắc cũng cảm nhận được chút ấm áp rồi, tiếp nhận em trai bỏ lại vào trong chăn bao lại kỹ, nói “Không được đâu thím, sáng mai cháu còn phải đu kéo than cho lão Lưu gia .” Trương thẩm thở ngắn than dài giúp đỡ bé trai vừa mới ăn no đã ngủ một lần nữa đỡ lên lưng Tiểu Bắc, đưa ra cửa , trước khi đi tới cửa lại dùng bao nilon cho Trần Tiểu Bắc hai đấu gạo, Tiểu Bắc chối từ không được đành phải cầm, Tiểu Bắc cũng xác định chút gạo này phải để dành nấu cháo cho em trai tám tháng ăn.

Gần đây tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, trên mặt đất tuyết đọng sâu tận 20 centimet , Trần Tiểu Bắc đón gió bắc một bước lại một bước,rút chân bước đi gần hai mươi phút rốt cuộc về đến nhà.

Một gian phòng gạch nhỏ điển hình của nông thôn phương bắc, tấm vải che chắn được cố đinh bằng đinh trên cửa sổ bị gió đống thổi qua rung động rầm rầm , Trần Tiểu Bắc nhấc chân cố sức kéo cửa lớn ra, đi qua một một cái sân hoàng vắng tuyết phủ trắng xóa vào phòng.

Trong phòng không đốt đèn, nàng sờ soạn trong bóng đêm đi đến mép giường, chuẩn xác tìm được vị trí đống chăn trên giường mà mình đã rời đi, thân thể ngưỡng về phía sau mở ra nút cột trước ngực , từng chút buông lỏng dây trên lưng, đứa bé phía sau được đặt nhẹ nhàng lên trên giường .

Hô ~, Trần Tiểu Bắc mệt mỏi thở phàomột hơi, bò lên trên giường đất đem chăn kéo lên đầu em trai che lại sau đó lại kéo chăn ra một khe hở nhỏ để thông gió, lại bò xuống giường đất đi đến bếp lò mày mò vài cái, ngọn lửa mỏng manh lấp lánh sáng lên, cô bé vui vẻ cười, mặt tròn tròn oa oa , đôi mắt rất lớn, mác phái có một cái lúm đồng tiền thật sâu .

“Ai ~, thật là tạo nghiệt, chết thì chết đi , đều đi hưởng phúc, lưu lại hai đứa nhỏ ở đây chịu tội.” Trương thẩm nằm ở trên giường đất lầm bầm lầu bầu nói.

“Em sữa nhiều, Thúy nhi ăn ít ,cũng ăn không hết, ban ngày không có việc gì thì ngươi liền đi đến nhà con bé đút sữa cho em trai con bé đi.” Nam nhân ở bên cạnh dặn dò nói.

“Anh nói người lão Chu gia có thiếu đạo đức không, thôn trưởng đã nói, ngay từ đầu đều đáp ứng, nhà ta cùng nhà hắn một nhà một ngày, một ngày hai lần giúp cho em trai Tiểu Bắc bú sữa, hôm nay hắn lại làm trò này,” nói lên cái này Trương thẩm liền phát hỏa lớn hơn “Chính là không muốn cho xin sữa, cảm lạnh cái gì mà cảm lạnh, sao hắn không nói sợ quỷ luôn đi!”

Trương thúc ở bên cạnh cũng gật gù tán thành “Nếu là quỷ thì đến hì dọa hắn luôn đi.” Nói xong lại thở dài “Đứa bé Tiểu Bắc này cũng thật đáng thương, mới tám tuổi, cõng em trai kéo than, đêm nay anh vừa mở cửa , em cũng không biết sắc mặt con bé đã đông lạnh đến mức nào đâu , xanh tím xanh tím, ai ~,tâm Vương Phương quá độc ác.”

“Vương Phương con mẹ nó liền không phải người! Đàn ông của mình đã chết, cô ta muốn tìm đàn ông thì cứ tìm đàn ông , muốn làm giày rách liền làm giày rách, không ai trách , nhưng cô ta cứ thế phủi tay đi rồi, lưu lại hai đứa nhỏ nơi này sống chết không quan tâm.” Trương thẩm lại hướng về cuối giường đất phỉ nhổ, tức giận nói “Đều con mẹ nó không phải người, Trần Cường cũng không phải người, ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng gây chuyện, cuối cùng hai chân bị đánh gãy sau đó chết đi, lưu lại cô nhi quả phụ. Đều không phải người! Đàn ông đều không phải cái đồ vật tốt lành gì!” Trương thẩm càng nói càng tức.

“Ai ai ai, sao em lại gom một bó lại như thế , anh cũng không lêu lổng mà.” Nam nhân bất mãn lẩm bẩm.

“Anh dám làm như vậy em liền cắt rớt lão nhị của anh! Xem anh lấy gì lêu lổng!” Trương thẩm cất cao giọng cảnh cáo nói.

“Ai nha, em nói nhỏ chút được không, đợi lát nữa đánh thức Thúy nhi em lại ngủ không được,” nam nhân dịch chăn cho người phụ nữ nói “Anh làm sao có thể đi làm bậy, anh có vợ đại béo là đủ rồi, mềm mại hô hô, đè ở khối mềm mại giống màn thầu này thật quá ấm áp . “

“Cút một bên, anh mới là đại màn thầu .” Nữ nhân trong miệng tức giận mắng, trong mắt lại mang theo ý cười……

Tuyết rơi trong màn đêm đen nhánh, gió bắc thổi vù vù ngoài cửa , Trần Tiểu Bắc nằm ở trên giường đất gần bếp lò ,, ôm sát em bé mới sinh vào trong lòng ngực, trong ổ chăn lạnh lẽo, hôm nay khi từ nhà Trương thẩm về thì giường sưởi đã tắt, cô bé không có tiền giao tiền điện , nên điện sớm đã ngừng, nhìn màn đêm bên ngoài liền từ bỏ ý định đốt ấm giường đất một lần nữa , nghĩ mặc kệ dù sao bếp lò cũng được, hơn nữa than đá năm trước trong nhà cũng chưa dùng hết, ôm em trai nằm xuống, giường sưởi không được đốt từ phía dưới đều lộ ra từng đợt hàn khí, cô bé run run cởi bỏ vạt áo, đem em trai cùng chăn bao vào trong lòng ngực, Tiểu Bắc không thể để em trai sinh bệnh, cô bé không có tiền để cho em trai khám bệnh.