Vào một đêm mùa đông của vùng nông thôn Phương Bắc, gió lạnh đến thấu xương, cuồng phong cùng những tảng bông tuyết lớn từ bốn phương tám hướng thổi qua , nện ở trên mặt đau vô cùng .
---Thịch thịch thịch--- tiếng đập cửa vang lên, đánh thức con chó đang nằm giữ nhà trong ổ để tránh gió lạnh ,con chó sủa như điên, làm kinh đông đến đứa trẻ mới sinh ngủ say trên giường đất, làmbé gái --oa oa-- khóc lớn lên.
“Nga nga nga ~ ngoan a, không khóc a,” người phụ nữ bế con lên, xốc vạt áo lên lộ ra vυ' tuyết trắng no đủ , nâng lên liền nhét vào trong miệng đứa trẻ mới sinh “Ai! Ai! Cha Thúy nhi, nhanh lên, chó trong viện sủa lớn qyas hình như có người.” Nữ nhân hai tay ôm con không nhàn rỗi giây phút nào, liền dùng chân nhẹ đá người đàn ông ngủ ngáy khò khè không biết trời trăng mây gió gì bên người.
“Hả? Nga nga. Được.” Nam nhân bị đá tỉnh lúc đầu còn có điểm ngốc, sau khi phản ứng lại thì lập tức đứng dậy túm áo bông bên giường đất khoác lên trên người, cầm lấy một cây củi bên cạnh bếp lửa xoa tay liền đi ra ngoài.
“Ai!” Nam nhân bị gió lạnh thổi đến mức không mở nổi mắt, lớn tiếng hỏi.
“Trương thúc, là cháu, lão Trần gia, em trai cháu khóc hung quá, Trương thẩm có thể lại cho bé uy uy được không?” Gió bắc hỗn loạn với tiếng khóc trẻ mới sinh cùng với thanh âm bé gái run rẩy.
---Tư-- một tiếng, cửa sắt bị kéo ra, “Ai nha, trời lạnh lắm, mau, cháu nhanh vào nhà đi, thẩm của cháu vừa lúc cũng tỉnh rồi.” Nam nhân nhanh chóng kéo xuống áo bông trên người khoác lên trên lưng bé gái, thúc giục cô bé nhanh chạy về hướng trong phòng .
Nữ nhân ở trong phòng đã nghe được động tĩnh, cô bé ôm con vừa mới uống sữa no đã ngủ thϊếp cẩn thận đặt xuống giường đắp chăn nhỏ kỹ càng, xuống giường đất kéo giày liền đi ra ngoài.
“Cháu đứa nhỏ này……, ai ~, mau mau tiến vào đây ấm áp ấm áp chút.” Nữ nhân lôi kéo tay bé gái bị đông lạnh đến xanh tím đi đến cạnh bếp lò trong phòng . “Sao lúc này lại đến đây, rất lãnh a.”cô bé vừa nói vừa phối hợp giúp gỡ móc treo kết hình vuông phía sau lưng , đỡ bé trai mà cô bé cõng trên lưng xuống.
“Chu thúc , nói Chu thẩm bị cảm lạnh không thể cho em trai cháu bú sữa nhờ.”Bé gái thẹn thùng nói “Trong nhà cũng không có gạo.” Vốn dĩ cô bé cũng có thể nhịn ăn để nấu cho em trai một ít nước cháo sền sệt như hồ dán để đút em trai no bụng, nhưng dù cô bé tiết kiệm chỉ ăn trấu uống nước, thì cũng có ngày gạo trong nhà sẽ hết, mấy ngày trước đã sớm hết rồi .
“Đừng nghe hắn nói bừa! Ta xem hắn chính là keo kiệt! Thiếu đạo đức cái gì mà cảm lạnh chứ !” Nữ nhân phẫn hận nói “Đứa bé mới sinh có thể ăn nhiều nhà hắn mấy đấu gạo?! Còn có thể cướp miếng ăn trong miệng bà nương hắn sao!” Trương thẩm tiếp nhận đứa bé bị bao thành một cái cuốn, thuần thục mở bao ra, đứa trẻ đang khóc oa oa đột nhiên như nhìn thấy tinh quang lập tức đình chỉ nức nở, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, một đôi mắt to tròn xoay chuyển.
Phụt, Trương thẩm cười ra tiếng, nói “Tiểu tử này, nhìn thực linh cơ .” Cô duỗi tay lau nước mắt trên mặt đứa bé , bế vào trong khuỷu tay, xốc vạt áo lên bắt đầu cho bé bú sữa. Đứa bé mới sinh đã sớm đói lả, ngậm núʍ ѵú từng ngụm từng ngụm mà nuốt sữa.
Lúc này người đàn ông đã đóng chặt cửa mới vừa vào nhà, Trương thẩm ôm đứa bé chỉ huy “Lão Trương, anh đi lấy hai cái bánh bao trong cái chén đặt trên giá cho Tiểu Bắc ăn,” Chân người đàn ông vừa muốn rảo bước tiến vào buồng trong, sau khi nghe được liền đáp ứng lại thối lui đến gian phòng bếp bên ngoài , Trương thẩm lại nói với theo một câu “Rót thêm chén nước ấm.” Nam nhân ai ai đáp lời.
“Không cần, Trương thẩm, cháu đã ăn cơm rồi.” Bé gái nhanh chóng từ băng ghế nhỏ đứng lên, co quắp xoa xoa tay bị đông cứng .
“Ăn cái gì mà ăn, cháu đừng nói dối thẩm, lần trước đến nhà cháu, lu gạo nhà cháu còn bao nhiêu gạo lòng ta tự hiểu rõ.Nhanh ngồi xuống đi.” Người phụ nữ nhìn mặt bé gái bị gió thổi đến đỏ bừng nói “Tiểu Bắc a, cháu đừng cùng Trương thẩm khách khí, ta và thúc nếu không có, vậy thì quên đi, nhưng nếu có, hai ta sẽ cho cháu một ngụm, có thể cho hai chị em các cháu chút đồ ăn, lão Chu gia lại không cho bú sữa, cháu cứ trực tiếp tới nhà của thẩm.”
“Cảm ơn Trương thẩm.” Bởi vì cảm xúc dao động, thanh âm có chút nghẹn ngào. Một người một ngụm, lời này nói ra thì có vẻ dễ dàng, nhưng ở nông thôn phương bắc này, nhà ai cũng nghèo khó không lấy được một người giàu, lương thực sau khi thu hoạch đều bị bán đi sau đó giữ lại một ít ăn trong mùa đông , ân tình này, làm Trần Tiểu Bắc cảm kích không thôi.
“Mau, dùng bếp lò nướng lên, nhanh ăn đi.” Trương thúc đem hai cái màn thầu bột ngô nhét vào trong tay Trần Tiểu Bắc, lại xách cái ấm trên bếp lò rót một chén nước ấm, Tiểu Bắc ôm hai cái màn thầu đôi mắt dùng sức nhấp nháy, lương thực nhà cô bé xác thật không còn dư thừa lại cái gì, trấu mỗi ngày Tiểu Bắc cũng là chỉ dám ăn một chén nhỏ, bởi vì sợ hôm nay ăn hai chén, ngày mai liền không có ăn.
Cô bé cẩn thận đem một cái màn thầu nhét vào trong túi, đem một cái khác bẻ ra một nửa đặt ở trên bếp lò nướng , nhìn nhìn một nửa dư lại trong tay , lại cất vào trong túi.
Lời muốn nhắn nhủ:
Chân thành cảm ơn các bạn đã yêu mến bộ truyện ❤️❤️❤️........Đây là bộ truyện mà mình thực sự muốn các bạn đọc😘... Vì bỏ lỡ thì hơi tiếc nên các bạn nên đọc bộ này nhé... Mình ghi ra những lời này chỉ vì không muốn các bạn bỏ lỡ bộ truyện hay.🥰🥰🥰... Vì ở trong bộ truyện này dù là chương có H hay không H đều không chút dư thừa☺️☺️.. nó là cầu nối của cả câu chuyện.. Đọc xong rất thõa mãn ...Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều .😍😍😍🙆🙆🙆🥰🥰