Người đàn ông dùng bàn tay lớn nhấc cái túi đến trước mặt mình, Tiểu Bắc nhanh chóng tiến lên điểm mũi chân muốn lấp lại, người đàn ông lại đem túi giấu ra đằng sau lưng “Sao? Chu thẩm cho em mày bú sữa vài tháng, cũng không thấy mày hiếu kính điểm chút đồ ăn thức uống gì ngon cho Chu thẩm mày,”. Tiểu Bắc nghĩ thầm, làm gì mà vài tháng, từ khi mẹ cô bé ném cô bé cùng em trai trốn đi đến nay, cũng chỉ mới hơn hai tháng, nhưng cô bé không dám nói ra điều này, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói “Đây là đồ cháu kéo vụn than đổi, muốn để lại cho em trai ăn.”
Nam nhân trừng mắt nói “Cho em trai mày ăn? Vậy còn đến nhà tao bú sữa nhờ làm gì?” Tiểu Bắc bị nói như vậy thì không biết nói gì hơn, cô bé muốn nói, cháo bột ngô có thể làmem trai chắn no bụng, nhưng không có dinh dưỡng như sữa, thời điểm mẹ cô bé đi Tiểu Đông mới sáu tháng còn chưa cai sữa, cô bé đi cầu thôn trưởng mới có chuyện Chu gia Trương gia hai nhà thay phiên nhau cho bú sữa nhờ, trong thôn trừ bỏ nhà cô bé cũng chỉ có hai nhà này là đứa bé còn nhỏ chưa cai sữa.
Ngày hôm qua đúng ra là đến lượt nhà lão Chu cho bú sữa, nhưng buổi chiều Chu Toàn Quý nói vợ hắn bị cảm lạnh không cho sữa, em trai buổi tối trước khi ngủ luôn là thèm một ngụm sữa này, khóc nháo không ngừng, không có biện pháp đêm qua cô bé mới đi nhà Trương thẩm. Đến nhà người ta không riêng em trai cô bé được ăn no, cô bé cũng lấy được cái ă, hôm nay cô bé thật sự là ngượng ngùng lại đi nhà Trương thẩm , nên mới tới Chu gia hỏi một chút. Hiện tại xem như là uổng công vô ích, sữa không được uống, bột ngô cũng bị lấy đi mất.
Tiểu Bắc gấp đến độ vành mắt đỏ bừng, em trai sau lưng thật sự không chịu đựng nổi nữa, đói mà khóc lên, cô bé giữ chặt tay áo Chu Toàn Quý nói “Chu thúc Chu thúc,thúc xem như đáng thương cháu cùn em trai, xem Chu thẩm có thể cho em trai cháu bú nhờ sữa hay khôngy, không được thì chúng cháu sẽ đi về.” Vừa nói vừa vói tay muốn lấy lại cái bao nilon trân quý bị người đàn ông nắm.
“Bang!” Một tiếng, trên đầu Tiểu Bắc liền ăn một cái tát “Mày đoạt cái gì, mày đoạt cái gì!” Nam nhân gào thét “Có tiền sao không mua sữa bạch nha cho em mày uống đi , muốn tao đáng thương chị em mày, mệt mày đến lúc này còn muốn tranh chút đồng tình!” Dứt lời lại dùng sức nắm đầu tóc Tiểu Bắc. Da đầu Tiểu Bắc truyền đến một trận đau đớn, cô bé vội giơ tay cheđầu lại, muốn túm tóc mình về từ tay người đàn ông .
“Cha làm gì vậy! Cha mau buông Tiểu Bắc ra!” Một thiếu niên choai choai từ trong phòng chạy ra -- là con trai lớn của Chu Toàn Quý -- Chu Thiên.
“Cón nghé nhỏ này , mày cút ngay cho ông !” Chu Toàn Quý thấy con của hắn giúp đỡ người ngoài mà kéo tay hắn, liền nóng nảy mắng lên.
“Con không! Cha nhanh buông tay ra đi bằng không con liền đi nói cho thôn trưởng biết cha không cho em trai Tiểu Bắc bú sữa còn đánh người, xem sang năm tổng năm còn có phần của cha không!” Chu Thiên thấy kéo không ra, liền lôi kéo tay cha mình đang nằm đầu Tiểu Bắc đầu ra.
“Mày mẹ nó con nghé nhỏ này! Lão tử trồng trọt không phải kiếm tiền cho mày sao , mày là đồ ăn cây táo rào cây sung!” Chu Toàn Quý sợ con trai thật sự xúc động đi cáo trạng với thôn trưởng , liền mắng thuận thế buông lỏng tay, trên đầu ngón tay thô to còn có một sợi tóc của Tiểu Bắc vòng quanh.
Hắn có một chút tâm tư, vói vào bên ngoài túi bắt hai ba nắm bột ngô cất vào trong túi của mình, đem bao nilon còn thừa ném cho Trần Tiểu Bắc đang ngồi xổm trên mặt đất che đầu nói “Nhanh đi đi, nhanh nhanh đi, đừng đến nhà tao làm phiền nữa! Tao lấy mấy nắm này của mày coi như phí bú sữa em trai mày!”
Một tay Tiểu Bắc cầm lấy bao nilon bị ném xuống đất, một tay ấn đầu, gì cũng chưa nói xoay người liền đi. “Ai, Tiểu Bắc!” Chu Thiên ở phía sau kêu lên đuổi theo “Cái thằng nhãi ranh!Trở về cho tao!” Chu Toàn Qúy ở phía sau mắng.
“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc,” thiếu niên chạy nhanh hơn mấy bước đuổi theo Trần Tiểu Bắc, nhìn qua bả vai cô bé liền ngây ngẩn cả người, mắt to Tiểu Bắc đỏ bừng , nước mắt ở bên trong đánh vòng lưu chuyển nhưng lại không rơi xuống. “Tiểu Bắc, đầu me rất đau sao?” Chu Thiên thấy cô bé vẫn luôn che đầu.
Tiểu Bắc hút cái mũi một chút nói “Nhanh trở về đi, tôi phải về nhà cho em trai ăn” Lại lần nữa xoay người sải bước rời đi, Chu Thiên ở phía sau nhìn bóng dáng cô bé lại không nhấc chân.
Tác giả lải nhải:
Tỷ đệ văn sẽ không thay đổi, ý nghĩ tác giả cũng sẽ không thay đổi, từng bước một đừng nóng vội ~
Bởi vì từ nhỏ mang em trai nuôi lớn từng ngày, tác giả đã muốn đem tình cảm sâu nặng của tình nghĩa hai chị em về sau sẽ càng thuận lý thành chương mà ở bên nhau, cho nên mấy chương đầu sẽ nhảy tuổi cũng rất nhanh như vậy tiến độ sẽ mau hơn một chút, tuổi tác mấy chương thôi sẽ được hoàn thành, nhưng mấy chương thì cũng không nói rõ được, cụ thể thì phải xem nội dung đến đâu mới quyết định được.
( Nhưng đảm bảo sẽ tuổi nhanh, bằng không từ vài tuổi viết đến thành niên, tôi sợ các bạn đều mong thịt đến nóng nảy. Ha ha ~ )
Tái bút: Lúc tôi còn nhỏ ở phương Bắc trong phòng đều là dùng than đá bếp lò để sưởi ấm, tấm vải trên cửa sổ vào đông cũng sẽ gió thôi mạnh đến mức văng cả đinh , nên phải đóng đinh thật chặt chẽ để giữ ấm. Những chi tiết như nước trong lu bị đông cứng hay kéo vụn than đều là sinh hoạt chân thật ở phương Bắc lúc tôi còn nhỏ. Còn có, đứa bé khi còn nhỏ xác thật là có vài người lớn dùng miệng nhai đồ ăn sau đó miệng đối miệng đút cho đứa bé ăn.
Còn có, rất nhiều đứa bé sau khi cai sữa vẫn còn sờ vυ' mẹ hoặc là gặm vυ' mẹ sớm không còn sữa nhưng vẫn muốn gặm cho đã ghiền, những chuyện này đều thực bình thường , chẳng có gì lạ, cũng không phải là bệnh. Giống như có một vài đứa bé sẽ nằng nặc đòi ôm chăn nhỏ hoặc những món đồ chơi hoặc là gối đầu nhỏ mới chịu ngủ, không ôm liền khóc nháo không chịu ngủ, cũng là chuyện rất bình thường. Ngàn vạn lần không thể coi thường trình độ của một đứa bé không muốn rời xa vυ' của mẹ , điều này cũng không chỉ liên quan đến chuyện có sữa hay không ....