Chương 13: giả ngốc
Sáng hôm sau, sau đêm nhìn trộm, Thịnh Kiều Di thực không tiền đồ phát sốt.
Sau khi Hương Thảo phát hiện, trước tiên là tìm tới Hạ Diễn.
Cũng may nàng có thể dùng cơn sốt như một lớp ngụy trang, mặt có nóng lên cũng không vị nghi ngờ.
Hạ Diễn tựa hồ vừa mới tắm rửa xong, tóc còn vương bọt nước, vài sợi loà xoà rũ trước trán, so ngày thường càng trẻ trung, càng phóng đãng hơn.
Hắn duỗi tay sờ lên trán nàng, lạnh lạnh thực thoải mái, nhưng trên mặt Thịnh Kiều Di lại càng nóng cháy. Nhìn thấy đôi tay kia, trong đầu lập tức sẽ thoáng hiện lên hình ảnh hắn nắm dươиɠ ѵậŧ của chính mình vuốt ve, sau đó người đàn ông ngửa đầu gọi một tiếng kia… Không dứt, càng không muốn nghĩ đến, hình ảnh lại càng trở nên rõ ràng.
Đợi nàng thật vất vả sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình, đã thấy người đàn ông ngồi ở mép giường, thẳng thắn nhìn chằm chằm nàng, giống đang chờ đợi diều gì đó.
Đồng tử đen nhánh căn bản không thể nhìn thấy đấy, như thể muốn hút lấy tất cả những thứ trước mắt kia vào bên trong, lột da róc xương nghiền thành tro mới bỏ qua.
Nàng mơ hồ có cảm giác Hạ Diễn kỳ thật biết chính nàng đã rình coi, nếu không sẽ không như vậy.
Cùng Hạ Diễn sống chung hai năm, Thịnh Kiều Di sớm đã phát hiện hắn đối với nàng cũng không quá khắc khe. Phần lớn, hắn sẽ chủ động cho nàng một cây gậy, nàng chỉ cần bò theo là được. Nếu là ngày thường, lúc đối diện cũng không cần phải nhiều lời, hắn đại khái sẽ chủ động dò hỏi hai câu, nàng chỉ cần ngoan ngoãn trả lời là có thể quá cửa.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ nhìn nàng, ánh mắt đen tối thâm trầm.
Hoảng hốt, khó thở, choáng váng, ù tai.
Thịnh Kiều Di âm thầm hít sâu một hơi, quyết định sử dụng mánh khoé lớn nhất của chính mình.
“Tứ thúc, con khó chịu nha.”
Mềm như bông lại có chút nhốc nghếch, giống như đứa trẻ nhỏ nũng nịu bới cha mình.
Hạ Diễn khóe mím chặt, chăm chú nhìn nàng. Rốt cuộc, thái độ lại mềm xuống dỗ nàng, “Kiều kiều ngoan, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi”
Nàng biết bản thân lừa dối qua cửa, hai người lại chính là đang diễn một vỡ chú cháu tình thâm.
Kể cũng lạ, tên của nàng là Thịnh Kiều Di, có thể gọi nàng là thịnh tiểu thư, Kiều Di, còn có Tiểu Di, tiểu nha đầu, Chỉ mình Hạ Diễn gọi nàng là Kiều Kiều, so với lời âu yếm kia, nghe thấy càng nơm nớp lo sợ.
Bị bệnh mấy ngày, nằm đến mốc meo, nàng nhân lúc Hạ Diễn không ở nhà, chạy đến sô pha phòng khách nằm hưởng thụ sự nhàn hạ.
Nàng ham sống, cũng tham thoải mái, trước tiên sẽ không chọc tức Hạ Diễn, sau đó sống tiếp những ngày vui vẻ thoải mái, có như vậy lúc chết mới không thấy lỗ.
Hai chân gác trên tay vịnh ngà voi, một tay cầm quả đào gặm, một tay lật báo.
Chính trị kinh tế đều không thích xem, nhanh chóng bị lật qua, đến gần cuối lại bị thu hút bởi dòng tiêu đề, “Hỏi thế gian, tình ái là gì, thẳng thể dạy người mọc cánh thành tiên”.