Ông chủ của công ty thương mại Đông Thăng, Lý Đông Thăng cùng tiểu tình nhân trong đêm bất hạnh bị lửa thiêu chết, tiểu tình nhân cũng không thể thoát thân, cùng Lý lão bản vùi xuống lòng đất thành quỷ uyên ương.
Phóng viên viết rất khá, có vẻ chân thành bi thống, nhưng cũng chỉ là một câu chuyện phiếm sâu cay, còn thêm chút mắm dặm muối, Thịnh Kiều Di đọc đến thích thú.
Bỗng nhiên, một ngụm đào mắc kẹt ở cổ họng, khiến cô nghẹn ngào suýt nữa cũng chôn cùng hai người họ.
Lý Đông Thăng thì nàng không biết, nhưng nàng có thể nhận ra tên tiểu tình nhân kia, hoa khôi đầu bảng, kim Tương Liên.
Kim Tương Liên, Tương Liên.
Lý Đông Thăng, ông chủ Lý.
Thế là nàng lại tiếp tục đổ bệnh, lần này ước chừng nằm đủ nửa tháng.
Hạ Diễn nhân cơ hội cũng không tiếp tục cho nàng đến trường mà mời thầy về nhà dạy dỗ. Vυ' Liễu tức giận đến ngứa răng, nói hắn đây là muốn giam cầm Thịnh Kiều Di, lòng lang dạ sói, ý đồ đáng chết!
Thịnh Kiều Di yên lặng lắng nghe, giả vờ choáng váng không nói gì.
Lâu sau, nàng mười lăm tuổi, vυ' Liễu thần sắc cổ quái ra chủ ý, muốn nàng sắc dụ Hạ Diễn bảo toàn nhỏ.
Thịnh Kiều Di vốn cũng không quan tâm đến trinh tiết, chỉ là nàng tự biết không chuyên nghiệp bằng Tương Liên, mà Tương Liên còn chẳng thể giữ được mạng, nàng vẫn nên thành thành thật thật thì hơn, nói không chừng… biết đâu Hạ Diễn cũng lười gϊếŧ nàng?
Gϊếŧ người vứt xác, còn phải bịa ra một lý do cao siêu để tránh miệng đời đổ ác, quá phiền toái.
Thịnh Kiều Di cảm thấy chính mình là thiên hạ đệ nhất tri kỷ.
Từ đó, nàng gặp người sẽ tươi cười, mềm mại kêu “Tứ thúc”, hy vọng đối phương có thể sớm ngày cảm nhận được tấm lòng thiệt tình của mình.
“Kiều kiều nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ tứ thúc ——”
Thần kinh đột nhiên nhảy dựng, mí mắt giật giật. Thịnh Kiều Di hoàn toàn bừng tỉnh, nhớ đến chính mình hiện giờ đã không còn mười bốn, mà đã là mười bảy, người đàn ông đang ngồi trên bàn cơm, bên cạnh nàng đậy, chính là người đang nắm trong tay cái mạng nhỏ của nàng.
——————
Thực ra mình tách chương k chỉ vì lược đọc mà còn vì mình k đủ thời gian edit một chương dài và cảm thấy áp lực khi thấy chữ nhiều>