Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, nàng chỉ là theo quán tính vỗ mông ngựa thế nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, nam nhân toàn thân khí thế áp bức thoáng chốc dịu dàng như nước.
“Hai ngày trước con không phải nói ở nhà buồn chán đến chết sao, muốn đến trường lại rồi sao?”
Thịnh Kiều Di lắp bắp nhìn người trước mắt.
“Ta đã cho người liên lạc với trường học, tuần sau đại ca sẽ đưa con đến xem một chút.”
“Thật ư?!”
Vui như lên trời, ánh mắt cô gái ngập nước tràn đầy bất ngờ không dám tin, lấp lánh như những vì sao.
“Tứ thúc đã bao giờ lừa gạt con chưa.”
“Cảm ơn Tứ thúc!”
Thịnh Kiều Di vui vẻ đến không nhịn được, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay to của người đàn ông, cười đến lông mày ánh mắt đều cong cong.
Hạ Diễn đột nhiên bất động, trở tay bao trọn nắm tay mềm mại vào trong lòng bàn tay mình, nói, “Kiều kiều, chỉ cần con muốn, Tứ thúc đều sẽ lấy về cho con.”
Một lời hứa hẹn ngang ngược bá đạo như vậy,thế nhưng phát ra từ miệng Hạ Diễn lại chẳng khác gì bàn chuyện cơm bữa hằng ngày.
“Sau này muốn gì thì cứ trực tiếp nói với Tứ thúc, không cần nghĩ nhiều. Tuần sau đến trường học, xem có thích hay không, nếu không thích, ta lại nghĩ cách.”
Thịnh Kiều Di mi tâm run rẩy, cảm giác vui mừng tức thì giảm xuống một nửa.
Nghĩ cách, biện pháp gì?
Trong đầu hiện lên hình ảnh thi thể tiểu đệ đoản mệnh phình to nổi trên sông Hoàng Phố, hay bản cáo phó của Tương Liên in trên báo…
Chân tình thật cảm hoàn toàn tan biến, hư tình giả ý, kỹ thuật diễn lần nữa lên sân.
Nàng tươi cười ngọt ngào, ánh mắt sợ hãi nói, “Cảm ơn Tứ thúc, con không có yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể đến trường là con đã vui lắm rồi.”
Nụ vười Hạ Diễn phai nhạt đôi chút, khóe môi còn đang cong lên, nhưng đáy mắt khôi phục cao thâm khó đoán.
Giây trước còn tràn ngập ấm áp bao dung, giờ khắc này lại giống như ngọn lửa ngầm khiến nàng đứng ngồi không yên.
Nàng đang lo không biết làm sao để rút tay về, liền nhìn thấy Lục Anh Thời lặng yên đứng dậy, lập tức tươi cười nói, “Đại ca, anh muốn đi rồi sao? Em tiễn anh.”
Cơ thể Lục Anh Thời hơi chững lại, bạc môi nhấp một cái, không nói gì.
Nhưng Hạ Diễn đã buông tay trước, nghiêng người đi lấy điếu thuốc và bật lửa, ôn hòa nói, “Đi đi.”
Thịnh Kiều Di tựa như thỏ con bước đến bên cạnh Lục Anh Thời, hai người sóng vai bước ra khỏi cửa.
Hạ Diễn nhìn bóng dáng hai người, đột nhiên rít mạnh một hơi thuốc, cảm thụ hương vị sặc xụa xộc thẳng vào phổi, hồi lâu, chậm rãi phun ra vòng khói.