Tài xế đã chờ ngoài cửa từ lâu, nhìn thấy hai người, cung kính kéo ra cửa.
“Đại ca đi đường cẩn thận.”
“Em gái cũng trở về đi.”
Lục Anh Thời đang muốn khom lưng lên xe, lại bị giọng nói kiều nộn phía sau gọi lại.
“Đại ca chờ một chút.”
Hắn xoay người, bóng dáng vàng nhạt liền hơi kề sát, bàn tay ở trước ngực hắn gắng gượng dừng lại.
“Ở đây giống như bị cà phê bắn vào.”
Lục Anh Thời cúi đầu nhìn, nhưng cũng không thấy gì.
Thịnh Kiều Di tiến lên một bước, dùng ngón trỏ nhợt nhạt chỉ vào chỗ vải dệt trên đùi thiếu niên.
“Nơi này, em cũng chỉ vừa mới thấy được dưới ánh mặt trời.”
Theo tà áo trắng tinh, Lục Anh Thời quả nhiên nhìn thấy trên áo dài trắng thêu trăng non xuất hiện một vết cà phê sẫm màu lạc quẻ.
Một cổ phiền muộn quét qua toàn thân, đặc biệt là phần dạ dày đã được rót đầy cà phê, cũng đang ngo ngoe rục rịch.
Thịnh Kiều Di ngẩng đầu cười duyên, “Đại ca về nhà thay quần áo trước đi.”
Mùi hương dầu gội thoang thoảng vờn quanh, có chút giống hương trái cây, lại có chút giống hương hoa. Thoải mái tươi mới thơm ngọt, dạ dày thoáng chốc dịu đi không ít.
Tầm mắt Lục Anh Thời bất giác dừng lại trên chiếc cổ trắng ngà của cô gái, đáy lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, muốn gần sát ngửi thêm chút nữa, phân cho rõ hương vị kia đến tột cùng là gì.
“Đại ca?”
“Ân.”
“Anh đánh rơi cái gì sao?”
Thịnh Kiều Di nhìn hắn, mày đẹp tinh tế khẽ nhíu lại, lông mi bị ánh mặt trời mạ lên một tầng ánh sáng hoàng kim, lắp lánh.
Lục Anh Thời khó khăn lắm mới thoát khỏi hương vị vướng víu này, liếc mắt nhìn Thịnh Kiều Di một cái, xoay người lên xe.
Thịnh Kiều Di không thể hiểu được, nhưng vẫn chuyên nghiệp cười tủm tỉm đứng ở cửa, nhìn theo bóng xe dần xa của Lục Anh Thời.
*
Đêm đó, Nhà hát Đại Thượng Hải khai trương, không ít nhân vật nổi tiếng đến tham dự, Lục Anh Thời đại diện cho Phổ Hoa thương hội cũng góp mặt.
Trong đám thân sĩ mặc tây trang, Ông chủ Tôn liếc mắt một cái thấy được góc áo dài xanh đen của Lục Anh Thời, trên mặt chất đầy tươi cười, lập tức đẩy ra dòng người bước đi lên.
“Lục thiếu, ngài tán thưởng ánh sáng, ánh sáng lại ưu ái ngài mà rực rỡ. Hạ tứ gia gần đây có khoẻ không? Hôm trước Tôi vừa được một cái hộp nhạc Tây Dương, Hạ Tứ gia quý nhân bận rộn, vẫn luôn không khoẻ, loại đồ vật thời thượng này ở trong tay một kẻ thô tục như tôi thì thật đáng tiếc, ngài xem liều có phiền ngài không?”
Nói xong phất tay ra hiệu, người trẻ tuổi đứng phía sau thuận thế đưa lên hộp gấm đỏ sậm.
Lục Anh Thời tiếp nhận, nói, “Để ông chủ Tôn bận lòng.”
Ông chủ Tôn cười đến khóe mắt nhăn nheo thành một đống, “Nào có nào có, có thể lọt vào mắt Tứ gia, là vinh hạnh của tôi.”
Hạ Diễn yêu thích sự mới lạ, ấy là một bí mật được công khai ở Bến Thượng Hải. Vàng bạc đất đai đều không thể chiều lòng vị Diêm Vương này vui vẻ, nhưng những thứ hiếm lạ cổ quái ở Tây dương lại có thể thu hút sự chú ý của hắn.
Ông chủ Tôn đã phí không ít khí lực mới có thể nhờ người từ Anh quốc làm ra loại đồ vật như vậy, chỉ chờ Lục Anh Thời xuất hiện.
Phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn là địa bàn kinh doanh của Phổ Hoa thương hội, hắn mở Đại Thượng Hải, vốn là có ý muốn dành lấy một miếng bánh ngon. Tuy rằng năm trước sau khi giành được đất đai, Hạ Diễn hiền lành tỏ thái độ không kham nổi công việc kinh doanh, cả nhà có tiền cùng nhau kiếm, nhưng tất cả lễ vật hắn gửi đến đều bị trả trả về, doạ Tôn lảo bản tới mức thần kinh suy nhược.
Cho đến tháng trước, ông chủ Tôn chủ động tỏ vẻ năng lực bản thân hữu hạn, cầu thương hội nhất định phái người có kinh nghiệm phong phú đến làm giám đốc, Lục Anh Thời lúc này mới lên tiếng muốn đến chúc mừng buổi khai trương.
Hiện tại đã thành công đứa đến hộp nhạc, hắn mới có thể ngủ ngon.
Ông chủ Tôn đích thân dẫn Lục Anh Thời đi vào, tha thiết giới thiệu không gian bài trí bên trong phòng khiêu vũ.
Khuôn mặt Lục Anh Thời thanh lãnh, thần sắc đạm mạc, đứng ở một nơi tràn ngập hơi thở xa hoa truỵ lạc như vậy, phá lệ cách biệt ngàn dậm.
Càng như vậy, càng dẫn người chú ý.
Trong vô số ánh mắt ngượng ngùng hoặc lửa nóng, Lục Anh Thời chỉ chú ý tới một đôi mắt.
Kỳ thật chỉ tốn chưa đến nửa giây, ông chủ Tôn đã ngầm hiểu, giới thiệu xong, lại dẫn Lục Anh Thời lên lầu hai.
“Lục thiếu, ngài uống trà, chờ một lát.”
Lục Anh Thời nghĩ Tôn lão bản sẽ không ngu ngốc đi tìm phiền toái trong buổi khai trường hôm nay, liền giải sầu chờ đợi, xem hắn đến tột cùng còn muốn giở mánh khoé gì.
Chỉ một lúc sau, liền có người đẩy cửa bước vào.
Lục Anh Thời ngẩng đầu, đúng là chủ nhân của đôi mắt kia trong phòng khiêu vũ.
Trong lòng hắn cười lạnh, không biết nên khen Tôn lão bản ánh mắt tinh tường, hay là giận hắn tự mình chủ trương.
Cô gái nhìn qua chừng 17-18 tuổi, bộ dạng thả trong đám vũ nữ cũng không tính là xuất sắc, chỉ là một đôi mắt ngập nước, nhút nhát sợ sệt, như thể bất kể lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.