Dân Quốc: Yêu Kiều Khó Cưỡng

Chương 18: Bệnh kín (3)

Tướng mạo như vậy cũng không thích hợp làm vũ nữ, Lục Anh Thời cũng chưa nói là thích, nhưng chính là không tự chủ được liếc mắt nhiều hơn một cái.

Hắn cũng chăm chăm uống trà của mình, mặc kệ cô gái ngập ngừng đứng ở cửa, uống xong một chén nước, lạnh như băng mở miệng, “Tên là gì.”

Cô gái xốc lên mí mắt, nhanh chóng lén nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế một cái, đỏ mặt đáp, “Tô Di.”

“Tới đây làm cái gì.”

Tô Di đập loạn, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lục Anh Thời, ngẩn đầu nhìn hắn, “Cầu lục thiếu thu nhận tôi, Tôn lão bản nói, nếu tôi không thể làm ngài vui, sẽ không cần tôi làm ở đây nữa.”

Mí mắt Lục Anh Thời bất động một lúc, lại cho rót thêm trà, “Ngươi có làm hay không, đâu liên quan gì đến ta.”

Tô Di sửng sốt.

Ma ma không phải nói, chỉ cần nàng một cầu xin, nam nhân liền sẽ xem nàng là tiểu bảo bối, tiểu đáng thương, ôm ấm nàng, sau đó làm chuyện nam nữ sao, như thế nào…

Trong lòng sốt ruột, trong mắt hơi nước càng dày, mũi đều đỏ lên.

Lục Anh Thời nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, lại nhớ tới một đôi mắt khác. Chỉ là một chút việc nhỏ nhưng lại khiến nàng sợ tới mức cầu hắn đừng nóng giận, hô hấp cũng run lên.

Không hiểu sao lại muốn cười, tâm tình trở nên tốt hẳn lên, mải đến khi bụng dưới, thoáng cảm thấy một đoạn khô nóng.

Lục Anh Thời liễm mi, nhìn tách trà trong tay.

Hắn thế nhưng quên mấy, ở những nơi như thế này trong nước trà hay huân hương, đều sẽ thêm chút thuốc phiện.

Không đến mức quá phận, trợ hứng mà thôi, tắm qua nước lạnh cũng có thể giải quyết.

Lục Anh Thời vừa muốn đứng dậy, lại nhịn không được liếc nhìn đôi mắt của người đang quỳ trên mặt đất, này vừa thấy, liền đổi chủ ý.

Thân thể chậm rãi lại ngồi xuống, hỏi, “Sẽ hầu hạ người sao.”

Tô Di đỏ mặt, vội vã liên tục gật đầu. Thấy nam nhân không nói gì, lại vội vàng tỏ thái độ, “Sẽ, lúc trước ma ma đã có dạy.”

“Tốt.”

Tô Di đoán không ra một tiếng “tốt” này có ý gì, suy nghĩ một lát, thử duỗi tay nắm lấy ống quần của người đàn ông.

Không ngờ lại bị hắn tránh đi, chỉ nghe được một giọng nói dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, “Cởϊ qυầи áo ra.”

Hắn bắc bệnh sạch nghiêm trọng, đi đâu cũng đều mang lên bao tay. Đừng nói đến chuyện cùng nữ nhân trao đổi thể dịch, chỉ là dùng tay chạm vào là phụ nữ, hắn ngay lập tức sẽ ức chế không được buồn nôn.

Xúc cảm ấm áp mềm mại, đối với hắn giống như phải chạm vào đống nhạt nhẹt dưới lớp da mong tan của một quả đào hư thối, dính nhớp ghê tởm.

Hắn cực lực giấu giếm, đây là tật xấu mà cả người hầu trong nhà cũng không biết, chỉ nghĩ hắn ưa sạch sẽ mà thôi.

Hôm nay, không biết có phải là tác dụng của thuốc phiện hay không, hiếm khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Tô Di lại không có cảm giác ghê tởm, tuy vẫn như cũ không cảm nhận được tư vị gì, nhưng nhìn vào cặp mắt kia ít ra cũng có chút thoải mái. Lục Anh Thời quyết định thử một lần, xem chính mình có thể chịu đựng được làn da của cô ta hay không.

——————

Mị bỏ phiếu Anh Thời, kiểu cái gì cũng vừa phải. ><