Sự im lặng của Cố Triết chính là đáp án tốt nhất, Ariel cười khổ nói :" Để tôi làm đi, anh không biết làm sẽ tự làm mình bị thương đó."
Phải một hồi lâu sau, những tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn vào sâu bên trong mới chảy đứt quãng ra hết, bởi chúng vốn bị tử ©υиɠ khóa chặt trong cơ thể. Lúc này, hết thảy đều trần trụi hiện lên trước mắt Ariel, điều này khiến Cố Triết cảm thấy vô cùng khó xử.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Ariel hiểu lòng anh nói:" Anh bị thương cần phải điều trị, chỉ vậy thôi."
Trong giọng điệu của hắn không có bất kỳ sự khinh thường nào, dường như thật sự đúng là thế làm Cố Triết cũng bình tĩnh lại theo.
Ariel là một sinh viên y khoa nên động tác của hắn cũng rất tỉ mỉ nhẹ nhàng. Hắn cẩn thận lau sạch dịch thể hỗn loạn giữa hai chân Cố Triết, còn lặng lẽ giữ lại một phần bên cạnh, hẳn là muốn lấy hàng mẫu để điều tra AND của kẻ hϊếp da^ʍ kia.
Sự khó chịu trên thân thể của Cố Triết đã được làm dịu bớt, nhưng thư huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại bắt đầu ướŧ áŧ không khống chế nổi, tính khí phía trước cũng bắt đầu đứng lên, ngón tay thon dài của Ariel vòng lấy nơi đó nhẹ nhàng an ủi.
"Đừng, không cần Ariel!" Cố Triết muốn đẩy hắn ra, sao anh có thể để cho Ariel làm chuyện như vậy để giúp anh chứ.
Giọng điệu của Ariel như một bác sĩ đang trấn an bệnh nhân, thực ra cũng không khác nhau lắm :" Không sao, A Triết. Đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi mà."
Sau khi phóng thích du͙© vọиɠ, Cố Triết phát hiện ra vật ở thân dưới của Ariel bắt đầu chống lên phía sau lưng anh, điều này thật làm cho người ta rất lúng túng, cũng làm cho anh cảm thấy vừa khẩn trương vừa luống cuống.
"A Triết...." Giọng Ariel hơi khàn, sau khi giúp Cố Triết lau sạch sẽ, hắn lập tức đứng dậy rời đi :" Tôi đi một lát sẽ về."
Cố Triết đưa mắt nhìn hắn đi vào toilet, mà mặt anh đỏ bừng vùi sâu vào gối đầu mềm mại. Trong lòng anh thầm chán ghét thân thể dị dạng của mình, trong đầu vẫn luôn văng vẳng câu cửa miệng "vợ nhỏ lẳиɠ ɭơ" của Viol tối hôm qua, giọng anh nghèn nghẹn thầm phủ nhận tất cả :" Không, tôi không phải......"
Một lúc sau, Ariel chỉnh đốn tử tế rồi mới ra, tay hắn rất tự nhiên ôm lấy Cố Triết rồi lăn vào nằm chung giường với anh, Cố Triết nói :" Tôi ổn hơn nhiều rồi, cậu có thể lên lớp được rồi."
"Người anh có thể không đau nữa, nhưng những chỗ khác chắc chắn còn chưa lành đâu." Ariel ôm chặt anh,"Anh cần những thứ khác nữa, như một cái ôm ấm áp chẳng hạn."
Câu nói này lập tức khiến mọi cảm xúc Cố Triết cố kiềm chế trong lòng tuôn ra, anh không thể tiếp tục tỏ ra kiên cường mạnh mẽ nữa, dù cho lý trí có cố ngăn cản thế nào cũng không kìm được nhu cầu tình cảm lúc này. Tay anh vươn ra ôm lấy Ariel thật vội vàng, tựa vào lòng ngực hắn, được khí tức thanh nhã dễ chịu của hắn vây quanh người, lưu luyến nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn.
Ariel không hề mảnh mai như tưởng tượng của người khác, trên người hắn không có chút thịt thừa nào, cơ bắp rắn chắc vô cùng khỏe khoắn. Khi đầu Cố Triết áp lên l*иg ngực hắn, bên tai anh nghe rõ tiếng tim đập.
Có lẽ bất kỳ đứa trẻ nào được mẹ ôm vào lòng cũng sẽ có cảm giác thế này, nhưng Cố Triết không có. Từ nhỏ, anh đã được người máy nuôi dạy trẻ lạnh lẽo nuôi nấng, nên cảm giác tiếng tim đập mạnh mẽ này thật lạ lẫm với anh, và nó khiến anh cảm nhận được người này là một sinh mệnh độc lập khác, một con người có nhiệt độ cơ thể.
Hắn hiền lành, dịu dàng chấp nhận anh, không có sự khinh thường cũng không có thành kiến, chỉ có lòng tốt và sự bao dung , có lẽ có xen lẫn một chút yêu thương mờ mịt hư vô.
Hốc mắt Cố Triết nóng lên, trong lòng anh chưa từng bình tĩnh, thoải mái đến thế, dường như trong l*иg ngực này, mọi ký ức đen tối đều tan biến, đều cách xa. Anh lắng nghe nhịp tim dồn dập của Ariel, bình tĩnh nói như thể vừa mới tìm được sự cứu rỗi :" Tôi đã gϊếŧ người, một người vô tội."
Ariel cúi đầu nhìn anh, hắn không trả lời ngay, trong ánh mắt hắn toát lên sự lo âu và đau lòng, còn cả cả sự tin tưởng tận tình khiến Cố Triết sa vào đó, anh chủ động nói ra hết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua.