Sau khi im lặng lắng nghe anh, Ariel mới chậm rãi nói :" Vụ đánh bom xảy ra ở khách sạn Kate ngày hôm qua hình như không có ai thương vong."
Cố Triết lắc đầu, anh đã tận mắt nhìn thấy phòng 307 bị nổ thành phế tích, người đã đi vào đó không thể nào còn sống.
Ariel lại nói:" Chúng ta cùng đi đến hiện trường vụ án xem, nếu như tất cả không tệ như anh nghĩ thì sao?"
Cố Triết còn đang do dự, anh thực sự sợ hãi đối mặt với tất cả những điều này, thì Ariel đã ôm anh ra khỏi cửa bất chấp kháng cự, hai người họ cùng nhau đi về hướng của khách sạn đó. Càng tới gần nơi xảy ra vụ án, Cố Triết càng đi chậm, Ariel đi bên cạnh anh cũng không thúc giục.
Ariel kéo anh cùng đi vào khách sạn Kate, nhìn thấy ông chủ khách sạn vẫn chưa tỉnh hồn ngồi ở kia nhìn chằm chằm vào các AI đang làm công tác dọn dẹp đi qua đi lại, mặc dù ông ta chắc hẳn cũng chẳng có được kết luận gì.
"Xin chào, nghe nói hôm qua ở đây có một vụ nổ không rõ nguyên nhân. " Ariel rất tự nhiên nói dối bịa ra thân phận :" Tôi là sinh viên khoa Báo Chí ở trường Đại học Trung Ương bên cạnh đây. Ông có thể cho tôi biết hiện tại tình hình cụ thể ra sao không?"
Ban đầu, ông chủ kia còn đang kinh ngạc vì vẻ ngoài của hắn, song trước thái độ nhẹ nhàng, vô hại của Ariel thì ông ta nhanh chóng mất cảnh giác, mà những gì có thể nói đều nói ra hết, ông ta tỏ ra thần bí nói :" Tôi nghi ngờ đây là một vụ tấn công khủng bố!"
Ariel bật chức năng ghi âm ở máy liên lạc lên, tỏ ra kinh ngạc hỏi lại:" Thật sao?"
Ông chủ gật đầu, trầm giọng nói tiếp:" Hôm qua, sau khi cảnh sát đến, chỉ tìm được một vài mảnh da nhân tạo còn sót lại. Khi so sánh với hình ảnh ở camera thì xác định đó là một phần của thứ đã đi vào phòng này lúc đó."
"Thứ?"
"Cảnh sát nói đó chỉ là một con robot di chuyển có thể thức hành động đơn giản khoác thêm lớp da thôi, còn cụ thể nguyên nhân vụ nổ là gì còn cần phải tiếp tục điều tra thêm." Ông chủ nhìn quanh bốn phía một chút, rồi xích lại gần nói nhỏ," Chắc chắn là có người đã cài bom vào con robot, rồi điều khiển nó đến đây mới phát nổ, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ tổ chức hay tội phạm nào thừa nhận vụ tấn công."
"Vậy nên không có thương vong gì về người phải không?" Ariel giả vờ như đang rất sốc nói," Thật là may mắn quá!"
"Đúng vậy, nếu không thì tôi đã gặp phiền phức lớn rồi!"
Ariel hỏi thêm một số chi tiết vụ việc như thường lệ, và thành công đóng vai một sinh viên ngành Báo Chí đầy hiếu học. Cuối cùng, hắn mỉm cười với ông chủ:" Cảm ơn ông đã cung cấp thông tin, nó thực sự sẽ giúp ích cho việc học của tôi rất nhiều."
Mặt ông chủ đỏ bừng, lắp bắp nói :"Không, không cần khách khí."
Sau khi rời khỏi khách sạn, toàn thân Cố Triết suy sụp tựa vào bên tường, anh thở hổn hển nhưng thể cả người chìm trong nước mới nổi lên vậy:" Tôi không gϊếŧ ai cả, đó là giả."
Ariel dắt tay anh cười nói:" Tôi đã nói không có thương vong về người mà, bây giờ anh đã yên tâm chưa, A Triết?"
Cố Triết gật nhẹ đầu, sau một hồi lâu mới nói :" Cảm ơn."
Nếu không có Ariel thúc giục, có lẽ anh sẽ không đặt chân đến nơi này cả đời, và khi nghe được tin tức gì về chuyện này, anh sẽ chôn giấu chặt "sự thật" trong lòng, rồi mục nát cùng nó luôn. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã qua đi, anh không làm người vô tội nào bị thương, vào giờ phút này, thậm chí anh còn có chút biết ơn sự sắp xếp của Viol.
"Không cần nói cảm ơn." Đôi mắt màu tím của Ariel dịu dàng như nước, tay hắn vuốt ve rồi vén tóc mái như chiếc rèm che lên rồi nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh :" Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, anh không làm gì sai cả, anh vẫn luôn là một con người chính trực thiện lương."
Sự khẳng định không thể diễn tả hết bằng lời từ đôi mắt đầy tin cậy và an tâm kia khiến Cố Triết bật cười, một nụ cười đầy chân thành, nhẹ nhõm. Gương mặt của anh đoan chính lại anh tuấn, tuy không có nhiều kinh diễm, nhưng lại khiến người ta không thể kìm lòng phải ngước nhìn.
Nhịp tim của Ariel tăng tốc nhanh chóng, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy hưng phấn đến run người. Hắn biết, cuối cùng trong thế giới nội tâm của Cố Triết đã có vị trí của hắn, mà cũng chỉ có một mình hắn.