Miêu Hòa nói với chưởng quầy là, mỗi lần y cùng Dương Đại Lang vào núi, đều tự mình đem đảng sâm rút được giấu đi một củ. Nghĩ muốn sau khi để dành đủ đợi đến sinh nhật Dương Đại Lang sẽ đổi cho hắn một tấm áo bông mới. Dành dành, dụm dụm cũng gần đủ rồi, lần này y liền gom vào một lần đi bán. Muốn chưởng quầy ngàn vạn ngàn vạn dừng nói với Dương Đại Lang!
“Ai u, mới vừa rồi ta giễu cợt đúng rồi!” Chưởng quầy nghe xong cười ha hả, “Đại Lang cưới được tiểu phu lang cũng thật tri kỷ.”
Miêu Hòa không thể không bày ra vẻ mặt ngại ngùng, “Chưởng quầy dừng chỉ lo chê cười ta, mau đuổi kịp thời gian a.”
“Hảo hảo hảo, chưởng quầy nhanh tay, nhanh tay.”
“Còn có, ngàn vạn lần đừng nói cho Đại Lang a. Qua sinh nhật cũng không thể nói!”
“Vì cái gì a? Một khi ngươi đưa, Đại Lang khẳng định sẽ hỏi.” Chưởng quầy một bên cân lượng, một bên còn có tâm tình trêu chọc.
“Ta, ta may áo không tốt lắm, mua tốt hơn. Nhưng ta không muốn cho Đại Lang biết.”
“Ha hả a, thì ra là thế. Vậy được. Chưởng quầy khẳng định giúp ngươi bảo mật! Bất quá, vẫn phải luyện thêm tay nghề may áo mới được, hán tử luôn muốn mặc đồ do người trong nhà may. Giống bà nương của ta, may xấu, nhưng làm ta cũng đâu có ngại đâu! Đều là tâm ý, sẽ mặc!”
Miêu Hòa nổi hắc tuyến mà bị bắt thưởng thức quần áo trên người chưởng quầy. Đợi đến khi tiền bạc đến tay, tổng cộng là một lượng hai phân bạc! Còn bị chưởng quầy khen một câu biết cách đào, chất lượng đều rất tốt. Đến lúc an toàn không xảy ra chuyện gì vào đến tiệm vải, đáy lòng Miêu Hòa rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra!
Cuối cùng cũng đem việc lo lắng nhất hoàn thành!!
Dù sao thì kế hoạch dùng đảng sâm đổi ngân lượng, vẫn luôn thay đổi tùy theo điều kiện xung quanh.
Ban đầu Miêu Hòa còn tưởng hôm nay chỉ có thể làm quen đường đi trước, rồi sau đó dùng bạc nhờ người khác tiện đường nhắn cho chưởng quầy, nói có một đám đảng sâm muốn bán. Chờ đến lúc hẹn người ta đến mảnh đất vào núi, chính mình lại cải trang tiến hành giao dịch. Biện pháp cải trang Miêu Hòa cũng đã nghĩ kỹ rồi, y sẽ làm giả một cái bớt trên mặt, biến thành phụ nhân do khuyết điểm mà ngày thường không muốn vào thành. Ngay cả về nữ trang, tìm lý do đòi một bộ áo cũ từ Miêu Hòa nương hẳn là không khó. Nàng còn chờ một tháng sau lấy được một lượng bạc đâu.
Lại không nghĩ tới, chưởng quầy lại là một người không quen biết chính mình, tựa hồ cũng chưa từng chuyện cũ của nguyên thân.
Vì thế Miêu Hòa thử nói câu “Về sau ta sẽ cùng Đại Lang nỗ lực đào”, chưởng quầy nghe xong cũng không thấy quái dị, chứng tỏ, lúc trước Dương Đại Lang chưa từng nói qua với chưởng quầy, hắn vào núi là đi một người hay là hai người. Nếu không chưởng quầy hẳng là sẽ cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi xác nhận được điểm này, Miêu Hòa càng có thể càng thêm thuận lợi bịa chuyện.
Đây thật sự là thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Ai kêu tiệm thuốc lại ở giữa tiệm dầu và tiệm vải. Ngoài ra để hôm nay có thể thuận lợi như vậy, y còn phải cảm tạ Miêu Mẫn.
“Hòa ca nhi! Ngược lại ngươi là người tới trước, nga, Dương Đại Lang không đi cùng ngươi sao?”
Suy nghĩ Miêu Hòa sau khi du đãng bên ngoài cũng quay trở lại, mới phát hiện nguyên lai lúc này Miêu Mẫn mới tiến vào cửa hàng. Miêu Hòa chớp chớp mắt, “Đại Lang chờ ở cửa hàng dầu đợi lấy dầu, một chút nữa mới đến.”
Miêu Mẫn lập tức bước đến trộm nói, “Ai, mới vừa rồi ta bên Đại Hà tửu lâu, còn nhìn thấy Viễn ca! Rất nhiều người vây quanh hắn nói chuyện, còn có một ít công tử ăn mặc khá tốt, Hòa ca nhi ngươi có nhìn thấy không?”
“Không có. Ta vẫn luôn chờ ở đây.” Miêu Hòa nói rõ.
Đôi mắt Miêu Mẫn hơi sáng lên, “Vừa lúc Đại Lang không ở đây, nương ta cũng còn ở cách vách, hay là t bồi ngươi đi qua đó nhìn một cái? Nói là ta làm rơi gì đó, cần đến tìm----”
Miêu Hòa nhanh chóng đánh gãy, “Đong bình dầu có thể đong bao lâu, cũng đừng lăn lộn. Hôm nay chuyện của ngươi quan trọng hơn, nếu ngươi không chọn, ta cùng Đại Lang cần phải về trước.”
“Nhưng Hòa ca nhi, ngươi thật sự liền---”
Lời nói tưởng chừng như là quan tâm, nhưng Miêu Hòa không biết vì sao, lại nghe ra một cổ hương vị thương hại.
Miêu Hòa cường điệu, “Thật sự không cần!”
Miêu Mẫn thở dài nói lời thấm thía, “Vậy cũng tốt. Mẹ ta nói, sau khi gả chồng nhiều chuyện sẽ không còn giống như trước nữa, cần phải nhân nhượng. Nếu ngươi đã nghĩ thông suốt, ta khẳng định sẽ ủng hộ ngươi.”
Miêu Hòa đối với việc này thật sự là vô pháp bình tĩnh, mau chóng chuyển lời nói, “Nhanh nhanh chọn vải đi. Có rất nhiều loại, tốn rất nhiều thời gian chọn.”
“Ân! Lương ca nói, chỉ cần ta thích liền chọn, không cần quá để ý giá.” Tập tục nơi này là, chi phí mua vải làm hỉ phục thuộc về nhà trai, nhà gái hoặc ca nhi phụ trách may vá, cho nên mới có lời nói vừa nãy của Miêu Mẫn. Y lại nói, “Nhưng nương cũng chỉ cho ta chọn loại rẻ một chút, nói là tân ca nhi trước khi vào cửa, vẫn nên quy củ một chút, sẽ làm cho người ta thích hơn.”
Miêu Hòa nghe những lời này cũng xem như không có hàm ý khác, gật đầu, “Nương ngươi nói rất đúng. Cứ chọn như vậy đi.”
Miêu Mẫn lại có chút không quá cam nguyện, “Hòa ca nhi, lúc trước khi ngươi thành thân, chọn loại vải nào a?”
Miêu Hòa nhận không ra. Trong đầu nguyên thân ấn tượng đối với Dương Đại Lang đều không sâu, huống chi là đối với một thân hỉ phục bị ép mặc lên? Nhưng y không muốn nhắc lại chuyện này, tiện tay liền chỉ vào mảnh vải hồng. “Nhìn giống như tấm này.”
Ngay lúc Miêu Hòa vừa bước vào cửa, tiểu nhị của cửa hàng vẫn luôn âm thầm chú ý khách hàng lập tức xông ra.
“Ai nha, ánh mắt vị tiểu ca nhi này thật tốt! Tấm vải này thực sự hợp với màu da của ngài, mặc lên người, tuyệt đối là xinh đẹp nổi bật, không khuyết điểm! Bất quá nếu muốn chọn hỉ phục, kỳ thật trên giá còn có tấm vải càng đẹp hơn! Nền hồng xen lẫn tơ vàng, càng thêm vui mừng, lại mang theo quý khí! Tấm vải kia mới có thể giúp tiểu ca nhi tôn lên bộ dáng xinh đẹp, tiểu ca nhi có muốn xem thử không? Có áo đã được may sẵn, có thể mặc thử!”
Ở cửa hàng vải, dạng người nào là được hoan nghênh nhất? Ngoại trừ có tiền, đứng nhất chính là bộ dáng tốt. Chỉ cần người có bộ dáng tốt nguyện ý mặc thử vài bộ, không thể không nói, những loại vải dệt nguyên bản bình thường không có gì đặc biệt cũng sẽ trở nên nổi bật hơn mấy phần. Những khách hàng khác vào tiệm, cũng sẽ có nhiều người bị ảnh hưởng bởi loại quảng cáo này mà mua theo.
Cũng bởi vậy Miêu Hòa với bộ dáng xinh đẹp, da trắng mắt to khuôn mặt nhỏ, lập tức bị tiểu nhị theo dõi.
Miêu Hòa nhanh chóng lắc đầu, “Không phải ta muốn mua, là vị ca nhi này muốn chọn vải may hỉ phục.”
Miêu Mẫn bị nhận sai tất nhiên là có chút không thoải mái. Mới vừa rồi bản thân bị xem nhẹ như trong dĩ vãng, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Miêu Hòa. Đáy lòng y không khỏi có chút oán trách, Miêu Hòa cũng đã từng mặc qua hỉ phục rồi, sao tiểu nhị cửa hàng này lại không đem người nhớ kỹ a.
Tiểu nhị phản ứng cũng mau, lập tức mở khuôn mặt tươi cười đối với Miêu Mẫn. “Ai, ta cho rằng tiểu ca nhi này còn nhỏ, chưa đến tuổi đâu. Không nghĩ tới ánh mắt tiểu nhân vụng về, lại nhìn sai mất rồi! Hắc hắc, nếu là tiểu ca nhi, vậy vải này cũng tuyệt đối là thích hợp a! Vừa vui mừng, lại trẻ trung!”
Miêu Mẫn nghe xong lời này, cuối cùng cũng có chút vui vẻ. “Ân……. Tấm có tơ vàng này, tính giá như thế nào a?”
Tiểu nhị nước miếng tung bay, “Với cách thêu này, tơ vàng này, chất liệu này, thì tấm vải thật sự không quý! Chỉ cần nửa phân bạc một thước thôi! Nếu mua nhiều, tiểu nhân có thể thỉnh chưởng quầy đến đây bớt số lẻ!!”
Thân hình ca nhi bình thường đều nhỏ gầy, trên dưới sáu thước vải liền có thể may một bộ y phục. Nhưng hỉ phục lại bất đồng, nhiều lớp trùng trùng điệp điệp, ước chừng phải cắt tám thước vải mới tương đối đủ. Nếu một thước vải cần tới nửa phân bạc, vậy tám thước phải tiêu mất một lượng hai, cũng xem như hỉ phục sang quý.
Lúc này Miêu Mẫn nương cũng dẫn nữ oa tử đi vào trong tiệm.
Thấy trên tay các nàng xách theo bao lớn bao nhỏ giấy thấm dầu, trên mặt mang theo vui mừng, chắc là mới vừa rồi mua được không ít thứ. Đối chiếu ấn tượng trong trí nhớ của nguyên thân đối với nhà bọn họ chỉ có nghèo, hoàn toàn bất đồng. Bất quá có lẽ là ca nhi lớn nhất sắp xuất giá, mới nguyện ý tiêu nhiều bạc như vậy.
Miêu Hòa lóe lên suy nghĩ đi về, Miêu Mẫn đã cùng nương y cãi cọ. “Ta, ta cảm thấy tấm vải này rất đẹp a, những tấm khác cũng không có sáng như vậy! Người thấy ta mặc lên sẽ thế nào.”
“Không được, một lượng hai thật sự quá quý! Ngươi mua như vậy, là muốn một năm sau cùng Miêu Lương phải uống gió Tây Bắc sao!? Ngươi đã lớn rồi, phải biết quản lý gia đình! Bây giờ nói lời như vậy, có phải hay không cho rằng gả đi xong sẽ không ai quản ngươi!?”
“Nhưng, nhưng Lương ca nói để cho ta tự chọn thứ mình thích a, nương nói cũng không sai, nên vì nhà chồng suy nghĩ. Nhưng nếu ta chọn quá rẻ, Lương ca mới thực sự tức giận. Người khác nhìn vào, thấy hỉ phục cũng tiết kiệm như vậy, sẽ khiến họ cho rằng hắn luyến tiếc tiêu bạc.”
“Nhưng một lượng hai thật sự quá quý! Nếu không, chúng ta chọn lại tấm khác. Như tấm có hồng văn này không phải cũng rất xinh đẹp?”
“Ta vẫn thích tấm mang tơ vàng này hơn,” Miêu Mẫn liên tiếp vuốt vải. Bây giờ xem lâu rồi, càng xem càng thích, luyến tiếc buông ra.
Tiểu nhị lúc này cũng nói thêm vào, “Vị đại thẩm này, hỉ phục thành thân cả đời mới xuyên có một lần, sau này nếu mà hối hận chính là hối hận cả nửa đời sau! Nếu tiểu ca nhi thích như vậy, hay là để cho y mặc thử trường y may sẵn xem thử có hợp thân hay không?”
“Mẹ, được không? Nếu chỉ cắt bảy thước, nhà chúng ta trộm bỏ thêm chút bạc, không phải là cũng không sai biệt lắm sao?” Miêu Mẫn khẩn cầu nói, lại bỏ thêm một câu, “Ngay, ngay cả Hòa ca nhi cũng nói xinh đẹp. Ánh mắt của y, mẹ còn không tin sao!?”
Miêu Mẫn nương nghe xong, sắc mặt càng thêm không tốt, thế mà lại quay đầu vọt về phía Miêu Hòa.
“Quả nhiên là ngươi! Ta còn đang nghĩ có phải do ngươi xúi bẩy!! Nếu không Mẫn ca nhi vốn là một ca nhi ngoan ngoãn, sao có thể chọn chọn vải quý như vậy? Lòng dạ tham lam như vậy! Ngươi nói rốt cuộc ngươi có ý xấu gì? Bản thân sau khi thành thân không quy không củ, mất mặt xấu hổ, lại muốn cho Mẫn ca nhi cũng giống như ngươi sao!?”
Miêu Hòa đứng không cũng bị mắng nên cảm thấy rất oan. Mà Miêu Mẫn có chút sốt ruột, nhưng cũng không nói lên lời thừa nhận bản thân nói không thành có. “Mẹ nói cái này làm gì!! Hòa ca nhi không có ý tứ này!!”
May mắn thế nào, Dương Đại Lang cũng xách theo bao lớn bao nhỏ tới tiệm vải. Một trận tiếng nói sắc nhọn vừa rồi, sợ là toàn bộ cửa hàng đều có thể nghe rõ ràng rành mạch. Miêu Hòa bên này vừa nhấc mắt lên liền đối diện với Dương Đại Lang, không khỏi có chút xấu hổ.
Nghĩ lại nếu không vì chính mình, y cũng nên vì Dương Đại Lang nói vài câu, Miêu Hòa nói, “Vân thẩm hiểu lầm, không phải ta chọn tấm này. Nhưng chỉ sợ ta ở lại đây vẫn sẽ chọn sai, ta đây liền đi trước.”
Lời này vừa nói ra, có cái phụ nhân hơi béo trong tiệm cũng nhịn không được mà nói, “Đúng vậy, vị thẩm này, mới vừa rồi vị tiểu ca nhi kia cũng không có nói gì về tấm vải.”
Lời nói của người trong trấn tự nhiên so với người trong thôn ý tứ hơn mấy lần, cũng chú ý khéo léo, không thẳng thắn như vậy. Tiếng mắng chửi mới vừa rồi, cũng dọa cho các vị khách khác trong tiệm nhảy dựng. Có phụ nhân không đành lòng, liền nhiều lời một câu.
Lúc này liền đổi thành Miêu Mẫn nương đỏ mặt lên.
Bởi vì nếu không phải do Miêu Hòa xúi bẩy, vậy một chuỗi câu mắng chửi của nàng, liền vòng ngược lại đổ hết lên người ca nhi nhà mình!
Nhưng mà Miêu Hòa không có hứng thú tiếp tục đợi xem người khác xấu hổ, ngay cả tiểu nhị hiện tại đều rất ngại ngùng, sau khi hướng về phía vị phụ nhân hảo tâm kia cười cười, Miêu Hòa bước nhanh đến bên Dương Đại Lang, “Không có việc gì. Chúng ta đi thôi.”
Miêu Mẫn rốt cuộc ý thức được y dường như đã phá hư cái gì, “Hòa ca nhi từ từ! Ta không phải, không, ta chỉ là---”
Miêu Hòa quay đầu lại xua xua tay, “Hảo hảo chọn lựa đi.”
Đến khi đi tới cửa, Dương Đại Lang nguyên bản là trợ thủ đắc lực chuyên xách đồ vật, trọng lượng không nhẹ. Nhưng Miêu Hòa vừa đi đến gần, lại đem đồ vật trên tay trái chuyển hết sang tay phải, tay trái trống rỗng cố ý duỗi tay qua, nắm lấy tay Miêu Hòa.
Bộ dáng kia, như muốn dùng hành động nói với mọi người, hắn ca nhi hắn liền thích, liền nguyện ý che chở.
Quản người khác nói cái gì.