Hai ngày sau, trên lưng mỗi người Miêu Hòa và Dương Đại Lang đều cõng một cái sọt, sáng sớm liền bắt đầu đi lên trấn. Rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng chân để đi, ước chừng phải tốn hơn một canh giờ, cũng chính là trên dưới hai tiếng đồng hồ.
Mặc dù ở cửa thôn có xe lừa chở người, thu phí theo đầu người, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ cõng dược liệu, rất nhẹ, cho dù trong sọt của Miêu Hòa có giấu một bao đảng sâm cắt miếng mà Dương Đại Lang không biết, cũng không nặng hơn bao nhiêu, không so được với độ nặng của đồ vật lúc về. Lần này để dành tiền dùng lúc đi về càng có lời hơn. Dưới sự kiên trì của Miêu Hòa, hai người liền đi bộ.
Mà lên đường không bao lâu, liền gặp phải người quen.
Con đường này là đường duy nhất từ Miêu gia thôn đi lên trấn trên, kiểu gì cũng không né nổi, mọi người thường xuyên kết bạn mà đi.
“Hòa ca nhi!” Khuê mật nguyên thân – Miêu Mẫn, vừa nhìn thấy Miêu Hòa liền vui sướиɠ đi qua, “ Ngươi cũng đi lên trấn trên sao, vậy tốt quá, ta và mẹ cũng cùng đi, hôm nay muốn đi mua vải để may hỉ phục, ngươi có thời gian đến cửa hàng vải hỗ trợ chọn một chút được không.”
Ở không xa phía sau Miêu Mẫn, một phụ nhân thân hình khô gầy mặt đầy nếp nhăn dần đi tới, tay nàng dắt theo một nữ oa tử sáu, bảy tuổi. Vẻ mặt phụ nhân hơi bất mãn mà nhấp môi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Miêu Hòa còn mang theo một chút cảnh cáo, tựa hồ cảm thấy Miêu Mẫn đi gần mình sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.
Miêu Hòa vì thế trả lời, “Nghe lời mẹ ngươi là được rồi, ta thì có ánh mắt gì.”
Miêu Mẫn lại vẫn cao hứng như cũ mà nói, “Ta thấy ngươi lúc nào cũng mặc đẹp, giống như ngươi liền tốt rồi. Nhất định phải đến xem giúp ta a, cửa hàng vải không phải trên đường cái trấn trên, cách những nơi khác cũng không xa. Lại nói, Hòa ca nhi hôm nay lên trấn làm gì a?” Nói xong, y liếc mắt nhìn Dương Đại Lang phía sau Miêu Hòa một cái.
“Trong nhà thiếu gia vị, ta cùng Đại Lang đi mua một ít.”
“Vậy hẳn là có thời gian?” Miêu Mẫn còn không buông tay.
Miêu Hòa lại nghĩ, lấy cái lý do này tạm thời tách Dương Đại Lang ngược lại cũng không phải ý kiến tồi, quay đầu hỏi Dương Đại Lang, “Được không?”
Dương Đại Lang trầm mặc gật gật đầu.
Miêu Mẫn hưng phấn mà cười cười, “Vậy tốt quá! Sau khi lên trấn, chúng ta cũng phải đi mua vài thứ trước rồi mới đến cửa hàng vải, Hòa ca nhi nhớ đến cửa hàng vải tìm ta a!”
Cuối cùng quay người trở lại bên người mẹ y, ngay sau đó bị mắng vài câu. Mấy câu “mất mặt”, “đừng để ý tới” theo gió bay lại đây, Dương Đại Lang đi ở một bên đột nhiên dừng bước.
“Lấy cái ấm nước. Uống nước.”
Ban đầu Miêu Hòa còn tưởng, lúc này cũng vừa mới lên đường. Đến tận khi nhìn thấy Miêu Mẫn cùng nương y dần dần đi xa, liền biết người này lại yên lặng chiếu cố mình. Trong một khoảnh khắc, đột nhiên nghĩ thầm, nếu nguyên thân có thể sống càng lâu một chút, bị Dương Đại Lang lặng lẽ ma xát, nói không chừng sẽ sửa lại tâm ý.
Sau đó hai người lên đường một lần nữa. May mắn một đường mặt đất bằng phẳng, giữa đường nghỉ ngơi một lát, một canh giờ cũng không quá mệt mỏi. Đi đến lúc chân có chút tê mỏi, thì cũng tới trấn trên rồi.
Trước cửa vào trấn chính là một đại lộ thẳng tắp bằng phiến đá. Lại đi về phía trước thêm khoảng mười lăm phút sẽ đến đường cái náo nhiệt nhất trấn trên này. Tinh thần Miêu Hòa rung lên, hứng thú bừng bừng nhìn người đến người đi trên đường.
Cái trấn này so với tưởng tượng của Miêu Hòa còn lớn hơn, người bán hàng bên cạnh cũng đầy đủ hết. Lục lại trí nhớ, Miêu Hòa mới biết Miêu Thủy trấn này là trấn lớn nhất trong phạm vi trăm dặm. Nguyên nhân chính là kênh đào do hoàng đế tiền triều khai mở vừa lúc trải qua ven trấn này, nối hạ lưu con sông đến một huyện thành rộng lớn hơn, khiến vùng đất này gần như nằm trong phạm vi trung tâm huyện thành, đương nhiên là náo nhiệt.
Vì vậy thường xuyên thấy được những cửa hàng gạo thóc, cửa hàng gia vị, tiệm thuốc, cửa hàng vải, cửa hàng trang sức linh tinh, cho dù là tư thục, trà lâu tửu lầu, nhạc quán, sòng bạc cũng xuất hiện trong huyện thành như một ngành giáo dục giải trí.
Ở gần lối rẽ tại phía đầu hướng đông đường cái, thiết lập một cái chợ, muốn tìm các loại rau quả thịt hải sản hàng tươi sống thì đến nơi này tìm. Bên đầu hướng tây cũng có một lối rẽ, ở đó tập trung những cửa hàng bán đồ gỗ, các tiệm xay bột mì với đủ các phẩm loại khác nhau. Mà trên đường cái thẳng tắp, mới xuất hiện cửa hàng vải, tiệm thuốc hoặc trà tửu lầu này đó.
Nhà cửa tư nhân lại ở rải rác các nơi trong thị trấn, trừ bỏ Trấn Bắc. Trấn Bắc bên kia là địa phương tập trung nhà cửa có điều kiện tốt nhất. Xung quanh sạch sẽ, an tĩnh lại có bộ khoái đúng giờ đi tuần tra. Khẳng định là khu dân cư cao cấp. (em thụ là người hiện đại nên miêu tả theo cách hiện đại nhen.)
Đem ký ức trong đầu đối chiếu với cảnh tượng trước mắt, Miêu Hòa không nhịn được mà nghĩ, nếu rau củ của y đến lúc thu hoạch thì phải làm sao để bán ra đây? Bán ở nơi nào? Lại còn phải bán cho loại khách hàng nào….
Vừa nghĩ, Miêu Hòa vừa đi theo Dương Đại Lang vào tiệm thuốc. Dương Đại Lang là khách quen của tiệm thuốc, tiến vào cửa hàng, tiểu nhị còn chưa kịp tiếp đón, chưởng quầy mập mạp đã nhanh chóng lên tiếng.
“Ai nha, đây không phải là Đại Lang sao? Hôm nay lại có hàng mới gì a. Đúng rồi, mật rắn lần trước ngươi gửi cuối cùng cũng đã có người thu. Một cái lão đại phu vào tiệm dạo, vừa nhìn đến liền nắm không buông tay. Đợi chút ta tính tiền bạc cho ngươi, sau này nếu như còn có đều phải đưa đến chỗ chúng ta a.”
“Hảo.” Dương Đại Lang không nói nhiều lời, dỡ sọt đeo lưng xuống lấy ra đảng sâm đã cắt thành miếng được Miêu Hòa bao bằng túi vải, trực tiếp đặt lên mặt quầy mở ra.
Chường quầy liếc sơ qua một cái, có chút kinh ngạc, “Ai, sao lại đều cắt miếng? Cắt miếng như vậy trong tiệm không thể thu a, trước kia không phải ngươi đều đem nguyên cây đến sao. Dù sao thì hàng đã cắt nếu có miếng không ổn, thực dễ dàng ảnh hưởng dược tính.” Vừa nói, vừa cầm lấy một mảnh lên cẩn thận kiểm tra, nghe nghe, lại liếʍ liếʍ.
Miêu Hòa ở một bên trợn to mắt, có chút khẩn trương nhìn.
Y cũng không muốn cắt miếng a, nhưng trong đó có một củ đảng sâm đặc biệt, nếu lấy ra một phần cắt miếng một phần không cắt không phải là càng dễ dàng nhìn ra cổ quái sao. Cho nên Miêu Hòa dứt khoát hoàn toàn cắt miếng, bỏ vào trong bao này của Dương Đại Lang, ngoại trừ những củ đào được từ trong núi, còn trộn lẫn thêm vài miếng đảng sâm đặc biệt.
“Xem trên phân thượng là ngươi đưa đến, ta sẽ nhặt nhặt vài miếng. Nếu không với phẩm chất này…… Từ từ, này, phẩm chất này đặc biệt tốt a!!?? Nga? Miếng này! Miếng này! Còn có miếng này, này nữa !!”
Đôi mắt chưởng quầy quả nhiên sắc bén, thực mau đem những miếng Miêu Hòa trộn lẫn lựa ra. “Từ màu sắc có thể nhìn ra niên đại, nhận biết độ tinh khiết!! Vài miếng này, thực sự có thể nói là thượng phẩm!! Ngươi, ngươi quả thật là có vận may, sao đảng sâm tốt như vậy cũng có thể bị ngươi đào được!!”
Nói xong, chưởng quầy lại đấm ngực giậm chân, “Chính là vì sao lại cắt a!! Nếu như không cắt, nói không chừng chúng ta còn có thể xem như nhân sâm mà bán a! Tuyệt đối là có cái giá đó!!”
Dương Đại Lang nghe xong lại nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, hắn không có ấn tượng là đã từng đào được đảng sâm có vẻ ngoài đặc biệt, Miêu Hòa nhanh chóng thể hiện sự tự trách, mơ hồ, “Đều là ta sai! Là ta nhiều chuyện, cho rằng cắt miếng càng có thể bán được giá tốt. Vậy làm sao bây giờ a?”
Dương Đại Lang quả nhiên bị đánh gãy suy nghĩ, quay đầu an ủi, “Không có việc gì. Có thể đổi bạc.”
“Đúng vậy đúng vậy. Không có việc gì, tiểu ca nhi. Giá này khẳng định còn cao hơn với trước kia. Cùng một câu nói, về sau nếu có loại hàng này, nhất định phải đến chỗ này của chúng ta bán a!! Còn có, đừng cắt, nhớ rõ đừng cắt!”
Dĩ vãng nguyên thân có rất ít cơ hội lên trấn, càng đừng nói là tiệm thuốc. Chưởng quầy có vẻ không quen biết nguyên thân, thái độ đối đãi với Miêu Hòa liền thân thiết giống như đối với người bình thường.
Miêu Hòa thở phào nhẹ nhõm cười, “Như vậy a. Cảm ơn chưởng quầy, về sau ta sẽ cùng Đại Lang nỗ lực đào.”
Sau đó Dương Đại Lang lại lấy ra các loại dược liệu linh tinh khác như phúc bồn tử, để cho chưởng quầy tính tổng tiền, cùng với số bạc bán mật rắn lúc trước, số bạc cuối cùng vậy mà có đến một lượng bảy phân bạc!! Trực tiếp khiến cho túi tiền tăng hơn gấp đôi!
Đôi mắt Miêu Hòa trợn tròn, nhỏ giọng hỏi, “Tất cả chỗ dược liệu này có thể bán được nhiều bạc vậy sao?”
Chưởng quầy nghe được, cười tủm tỉm mà nói, “Trong đó hơn phân nửa là bạc bán mật rắn lần trước. Mặt khác cũng nhờ chất lượng đảng sâm thực sự không tồi, cho nên mới nói phu lang nhà ngươi may mắn không phải là chưởng quầy ta nói bậy. Liền nhìn bộ dáng tiểu ca nhi ngươi đây, hắc, Đại Lang cưới được ngươi, không phải cũng là may mắn sao?”
Một cái ca nhi có thể cùng hán tử nói như vậy, lấy đồ từ một cái sọt đeo lưng, không cần hỏi, khẳng định là Đại Lang ca nhi.
Sau một lúc lâu Miêu Hòa mới phát hiện y chính là quang minh chính đại bị giễu cợt, cũng chỉ có thể cười gượng mà trốn đến phía sau Dương Đại Lang.
Bất quá vô luận như thế nào, thời điểm đi ra khỏi tiệm thuốc, Miêu Hòa cảm thấy bả vai nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ngay cả Dương Đại Lang cũng có thể nhìn thấy. Trên mặt tuy là không mang ý cười, nhưng khó có được chủ động kéo tay Miêu Hòa qua, “Cửa hàng gia vị, đi hướng này.”
Mà có tiền, liền có tự tin!
Vì thế ở trong tiệm gia vị, Miêu Hòa liền mua đường, dấm, nước tương, thậm chí còn mua một chút mật ong. Lúc sau lại đi đến cửa hàng lương thực, mua thêm một túi bột mì, một túi gạo nhỏ. Đến tiệm dầu, ngoại trừ dầu hạt cải trong tính toán ban đầu, còn mua thêm một bình mỡ heo nhỏ.
Cách thức mua sắm như vậy, một lượng bảy phân bạc lập tức bị tiêu mất 6 phần. Tuy là trong sọt còn giấu một bao đảng sâm cắt miếng, nhưng nhìn thấy bạc bị tiêu mất gần hết, Miêu Hòa vẫn rất là đau lòng.
Bất quá tựa như được ông trời hỗ trợ, lúc mua dầu, dầu hạt cải trong tiệm không còn, cửa hàng dầu phải gọi tiểu nhị đến kho hàng ở chỗ xa hơn mang đến đây, bọn họ cần phải ở trong tiệm đợi hơn mười lăm ba mươi phút, mới có thể lấy được dầu.
Miêu Hòa thấy vậy liền nhân cơ hội nói, “Cửa hàng vải có phải là trên con phố này không? Nếu không ta đi đến đó tìm Mẫn ca nhi trước, ngươi xong việc lại đến. Như vậy, nói không chừng chúng ta có thể về nhà sớm một chút, hôm nay mua nhiều đồ vật, sớm chút cũng tốt a?”
Vị trí cửa hàng xác thực là như vậy. Tiệm vải cách tiệm dầu mười mấy cửa hàng mặt tiền về hướng bắc, mà tiệm thuốc, lại trùng hợp ở giữa hai tiệm! Ở giữa tiệm dầu còn có hai tòa trà lâu có bày biện bàn ghế ra ven đường cùng với lều bạt bằng vải, cũng đủ che chắn tầm mắt!
Quả thực là cơ hội tốt nhất để trộm bán đảng sâm!!!
Dương Đại Lang nhìn ánh mắt chờ đợi khát vọng của Miêu Hòa, trầm mặc vài giây, cuối cùng thấp giọng đáp ứng.
Miêu Hòa lúc này đã sớm quên mất chuyện xấu nguyên thân từng làm ở trấn trên, chính là chạy đến tư thục dây dưa với người khác. Ngay lúc Dương Đại Lang thấp giọng đáp ứng, lập tức vô cùng cao hứng mà xoay người chạy đi. Vội đến không phát hiện được Dương Đại Lang bị lưu lại trong tiệm, trong mắt dường như hiện lên mấy phần phức tạp.
Bất quá sau khi Miêu Hòa vui vẻ ra khỏi cửa hàng, vẫn rất cẩn thận quay đầu lại nhìn nhìn Dương Đại Lang xem hắn có nhân lúc nhân viên lấy hàng mà đi theo mình không. Xác nhận không có mới ôm tâm tình khẩn trương, một lần nữa đi vào tiệm thuốc.
“Chưởng quầy! Hư, ta trộm tới. Chỗ ta còn có đảng sâm cắt miếng muốn bán, người xem một chút được bao nhiêu bạc?”