Ra khỏi cửa hàng, hai người đều có chút trầm mặc.
Miêu Hòa nghĩ chính mình bị người khác chỉ vào mắng, thể diện Dương Đại Lang cũng sẽ không đẹp, Dương Đại Lang phải vì chuyện này mà bày ra sắc mặt, thâm chí sinh khí, Miêu Hòa cũng chỉ có thể thay nguyên thân chịu.
Nhưng mà tay phải của mình lúc này lại bị người kia nắm đến chặt chẽ gắt gao. Tựa như bao nhiêu thương tổn hắn đều nguyện ý cùng y gánh vác vậy.
Che chở như vậy, nếu nói Miêu Hòa không có chút cảm xúc nào thì chắc chắn là giả. Mới vừa rồi chỉ là đội nồi thay nguyên thân, nếu tương lại chính mình đề nghị hòa li….., một trận áy náy đã từng hiện ở dĩ vãng lại nổi lên, làm Miêu Hòa càng chìm đắm trong trầm mặc.
Chẳng qua thế sự hay thay đổi, nhân thế vô thường.
Có đôi khi, chính là một giây sinh, một giây tử.
Miêu Hòa chỉ nhớ rõ ngay lúc tâm tư vẫn còn đang lâm vào áy náy, bên tai chợt nghe thấy tiếng người kinh hô, giây tiếp theo, liền có cảm giác cả người bị một cổ sức lực to lớn đẩy ra! Tức khắc y bị đẩy về phía bên trái! Sau đó chính là trời đất quay cuồng, đau đớn như lửa đốt cùng choáng váng đến ù tai!!
Xung quanh mình lúc này lại vang lên thật nhiều tiếng quát tháo, tiếng kêu cứu!
Miêu Hòa đau đến vô lực trong lòng ẩn ẩn thấy không ổn, cảm thấy hoảng hốt, y nghĩ muốn ra sức giãy giụa từ mặt đất bò lên, nhưng đau nhức cùng choáng váng nhanh chóng đánh úp! Thân thể vừa mới khởi động lại rơi xuống đất, ngay sau đó trước mắt tối sầm xuống, y bất tỉnh nhân sự.
Vào lúc Miêu Hòa mờ mịt mở mắt ra đã là chuyện của hai ngày sau.
Y tỉnh lại trên giường gỗ tại y quán. Còn chưa kịp ngồi dậy, đã được tiểu tử bên cạnh nói cho, toàn thân y có nhiều vết thương, nhưng không trở ngại, chính là đầu óc bị chấn thương, những ngày này cần phải tĩnh dưỡng trên giường nhiều mới tốt.
Miêu Hòa khó chịu mà nhắm mắt, qua một trận mới nhớ rõ nơi này vẫn như cũ là thế giới ca nhi, đáy lòng mất mát, nhưng giây tiếp theo, cả người giật bắn lên khỏi giường! “Dương Đại Lang đâu? Là, là hán tử ở bên cạnh ta! Cao cao lớn lớn, trên mặt có ba vết sẹo! Hắn có chuyện gì hay không?” Vừa mới động đậy, trước mắt Miêu Hòa liền tối sầm lại!
Ngay sau đó là một cơn ghê tởm buồn nôn mãnh liệt nổi lên, Miêu Hòa nhịn không được cong người xuống nôn khan. Tiểu tử xông tới, thuần thục kéo qua bồn gỗ đã chuẩn bị tốt ở một bên. Nhưng nôn khan vài tiếng, cái gì cũng không phun ra được, chỉ làm cho Miêu Hòa hai mắt ngập nước.
“Ai ai ai, ca nhi ngươi đừng kích động quá, như vậy không được, bình tĩnh một chút. Hán tử ngươi nói, còn đang nằm ở phòng cách vách đâu!Người nọ vừa rồi mới ngủ, thương trên người ngoại trừ trầy dam chính là bị nứt ba cây xương sườn, dưỡng dưỡng liền tốt, xem như đại hạnh trong bất hạnh!”
Miêu Hòa bắt lấy tiểu tử kia, “Thật sự? Thật sự là vậy sao?”
“Thật sự không có việc gì! Có điều trước đó cũng không nghe lời giống như ngươi, chỉ muốn tới nhìn ngươi! Nhưng hắn chính là bị nứt xương sườn a, không được hoạt động! Nếu để sư phó của ta thăm bệnh thấy bị nặng hơn. Ta nhất địn sẽ bị mắng chết!! Cuối cùng bây giờ ngươi cũng tỉnh, về sau giúp ta hảo hảo khuyên nhủ hắn a!” Tiểu tử nói chuyện lanh lẹ, trong lời nói lại rất có kiên nhẫn.
“Hiện tại ta có thể đi thăm hắn sao?” Miêu Hòa nhớ tới hoảng hốt trước khi hôn mê, vẫn có chút bất an, “Ta, ta đi chậm chậm, không kích động.”
“Sao mà một cai hai cái đều như vậy a! Là khi dễ ta tuổi còn nhỏ đúng không!! Nếu sư phó ta ở đây, xem các ngươi có dám không nghe lời như vậy không!”
Tiểu tử 11-12 tuổi vừa nghe liền trợn tròn mắt, tay chống lên eo có chút thở phì phì, nhưng cuối cùng vẫn thả tay, lầu bầu oán trách trong miệng, tay cầm tay đem Miêu Hòa vững vàng đi đến phòng cách vách.
Vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Dương Đại Lang hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Trước ngực hắn quấn tầng tầng vải trắng, cùng với một thanh gỗ dùng để cố định xương sườn. Dường như do ngủ không yên ổn nên giữa lông mày gắt gao nhăn lại, vuốt cũng không giãn ra.
Miêu Hòa không nhịn được tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Đại Lang đang đặt bên người. Rất tốt, xác thật là ấm áp, mềm mại.
Nhưng hốc mắt vẫn nóng lên.
Hồi tưởng lại lực đạo lục bị đẩy ra, y sao mà đoán không ra, Dương Đại Lang lại thay y chắn một lần nữa.
Cứ như vậy không có chút chần chờ…..
Lúc này Dương Đại Lang tựa như có cảm ứng mà có chút thống khổ mở mắt ra.
Thấy Miêu Hòa ở bên cạnh, Dương Đại Lang giống như cả kinh, muốn động đậy, ngay dau đó cảm nhận được bàn tay bị nắm lấy.
“Đừng nhúc nhích, ta chỉ tới nhìn xem. Ta rất tốt.” Miêu Hòa nhanh chóng nói.
Dương Đại Lang đưa ánh mắt đen kịt nhìn Miêu Hòa một trận, mới nói, “Đừng khóc.”
Lời này vừa nói ra, bọt nước treo trên hốc mắt Miêu Hòa, liền không nghe lời mà rớt xuống.
Thì ra nước mắt đã tích nhiều như vậy, nặng như vậy.
“Ngươi thật ngốc. Chúng ta, chúng ta lại không phải---”
Dương Đại Lang dùng sức nắm trở lại, đánh gãy, “Ngươi là.”
Ngươi là ca nhi của ta.
『 Khắc phụ thương mẫu, kỵ thê thiếu tử, mệnh cách tuổi già cô đơn cả đời. 』
『 Có người cam nguyện đi, có người oán trách mà đi. 』
Trong một khắc đó, hắn đã nghĩ kỹ.
***
Sau khi chờ Dương Đại Lang ngủ lại một lần nữa, Miêu Hòa mới từ trong miệng tiểu tử kia, cũng chính là Quý Quang - học đồ của y quán biết được toàn bộ sự tình.
Vậy nên Miêu Hòa biết được, nguyên lai, ngày đó y cùng Dương Đại Lang lên trấn, có chiếc xe ngựa không biết làm sao mà bị mất khống chế, thẳng tắp hướng về phía y cùng Dương Đại Lang mà lao tới. Dương Đại Lang trong giây phút vạn phần nguy cấp kia, đem y đẩy ra, cũng mạnh mẽ kéo kệ gỗ đằng trước xuống dưới, ngăn cản ngựa điên.
Nhưng mà mặc dù có kệ hàng cản trở, làm ngựa chuyển phương hướng chạy, nhưng lực đánh vào vẫn mạnh đến nỗi khiến Dương Đại Lang bị nứt tận ba cái xương sườn. May mắn hắn phản ứng nhanh, biết cách tránh đi chỗ hiểm, không làm xương đâm vào nội tạng, chỉ bị nứt xương. Nếu là người bình thường gặp phải tình huống này, nói không chừng đã sớm bị ngựa đá chết.
“Ai, sự tình chính là như vậy, ngươi lại khóc cái gì a,” Quý Quang nóng nảy. Thấy tiểu ca nhi mềm mại đỏ mắt, cả người hắn liền không được tự nhiên.
“Không khóc,” Miêu Hòa hít hít cái mũi, đánh lên tinh thần, “Đã nhiều ngày như vậy, tiền dược tính như thế nào, ta, túi tiền của ta--”
Nói xong quay đầu muốn tìm, thật sự tìm được ở bên cạnh đầu giường. Cổ nhân thật chất phác, thế nhưng không có bị lấy đi.
“Chuyện này ngươi cũng đừng lo lắng. Nhờ phu lang nhà ngươi kéo cái kệ để hàng kia xuống, xe ngựa phía sau có lực cản, cuối cùng cũng dừng lại. Trên xe chở chủ mẫu Lương gia cùng tiểu công tử, tuy bị thương nhẹ nhưng cũng tránh được một kiếp, cho nên phí dụng của các ngươi, Lương gia gánh hoàn toàn.”
“Lương gia?” Miêu Hòa nỗ lực nhớ lại, không có ấn tượng.
“Lương gia này chính là địa chủ lương thiện số một số hai ở trấn trên a, ngươi vậy mà chưa từng nghe qua sao, mỗi năm bọn họ đều quyên góp thật nhiều dược liệu cho y quán, cũng định kỳ phát cháo! Lần này có thể hóa nguy thành an, ngoại trừ công lao của phu lang nhà ngươi, khẳng định còn do Lương gia ngày thường tích nhiều phúc đức, có thiện báo!” Quý Quang tựa hồ đối với Lương gia ấn tượng rất tốt.
Miêu Hòa nghe xong cũng không hỏi nhiều. Thời đại này giai cấp rõ ràng, địa chủ Lương gia nguyện ý bỏ tiền thuốc đã là ngoài ý muốn, y cũng không có ngây thơ mong muốn người ta bồi thường thêm thứ khác. Mà chỉ cần người ta không có việc gì đã là vạn hạnh.
Sau đó liền tỉ mỉ hỏi Dương Đại Lang cần phải dưỡng thương như thế nào, chiếu cố như thế nào.
Quý Quang dựa theo cách nói của sư phụ hắn mà thuật lại, Dương Đại Lang trong 5 ngày này tận lực không cần di chuyển, mấy ngày đầu có đau đớn là chuyện không thể tránh, còn phải xem một cái có ho ra máu hay không. Chờ qua 5 ngày này, xác định không có nội thương khác, mới có thể về nhà dưỡng. Bất quá thương gân động cốt cần một trăm ngày, thương thế như vậy, cần ít nhất ba tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
“Còn ngươi, cũng phải nằm! Mới vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận, ngươi đã đi xem hắn rồi phải nghỉ ngơi a.”
Miêu Hòa bất đắc dĩ, trong tiếng nhắc đi nhắc lại của Quý Quang trở về giường nằm nghỉ tạm.
Chính là đầu óc vẫn rối loạn như cũ, chốc lát là nghĩ về phòng cách vách, chốc lát lại nghĩ đến tức nhưỡng. Còn nghĩ tới Đại Bạch. May mắn lần này trước khi ra cửa, y đem Đại Bạch nho nhỏ trong giỏ tre thả ra, để nó chạy trong sân, chậu nước chuyên dụng cũng đổ đầy nước, nếu đói bụng còn có lá non ở hậu viện có thể ăn, hẳn là không có vấn đề.
Cách ngày, Miêu Hòa không nghỉ trên giường được nữa, liền muốn đi cách vách chiếu cố Dương Đại Lang, bị Quý Quang cùng Dương Đại Lang đuổi ra. Lại cách ngày, Miêu Hòa cường điệu đầu thật sự không còn choáng váng, Quý Quang lúc này mới đồng ý để y tiếp nhận một số việc chăm sóc. Lão đại phu ra ngoài xem bệnh cũng đã trở lại, lạo đại phu họ Quý tên Vọng, là thúc gia gia của Quý Quang, Quý Vọng xem xét thương thế hai người, may mà đều không có chuyển biến xấu. Miêu Hòa cùng Dương Đại Lang liền tạm thời ở y quán dưỡng thương.
Bây giờ tin tức cũng đã được truyền về thôn. Ở thười đại này không có giấy chứng minh nhân dân, nếu không phải vừa lúc gặp người quen, y quán phải đợi đến lúc Miêu Hòa hoặc Dương Đại Lang thanh tỉnh mới có thể xác nhận thân phận. Tin tức một khi truyền trở về, Dương nhị thẩm, Miêu Cường cùng nương gã – Thanh a di đều chạy đến y quán thăm.
Khi bọn họ tới cũng là lúc Miêu Hòa bưng dược, từng muỗng từng muỗng đút cho Dương Đại Lang đang ngồi trên giường. Dương Đại Lang tuy là bị thương ở xương sườn, nhưng chỉ cần cử động tay một chút sẽ động thương thế sẽ bị đau, Miêu Hòa kiên trì tự mình đút cho hắn.
Miêu Cường tranh phần vào phòng trước liền nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời trở nên không tốt, sải bước lớn tiến đến đoạt lấy dược trên tay Miêu Hòa, nước thuốc trong bát đổ ra ngoài cũng mặc kệ, trong miệng hét lên, “Ngươi giả bộ hảo tâm cái gì a!? Đại Lang chính là do ngươi làm hại! Về sau ngươi phải cách xa hắn một chút mới đúng!!”
Thanh a di đi theo phía sau sửng sốt, lạnh lùng nói, “Ngươi làm gì vậy Cường Tử!! Nương cho ngươi tới đây là để thăm bệnh, không phải quấy rối! Còn không mau xin lỗi Hòa ca nhi!!”
Miêu Cường không phục, “Mẹ! Không phải lúc trước người cũng không nhìn được cách làm của Hòa ca nhi sao!? Như thế nào từ lần trước nói chuyện cùng Đại Lang, còn không cho ta nghe, cả người tựa như bị thay đổi đầu óc a!!”
Sự việc đoán mệnh, giữa trưởng bối chỉ có Thanh a di cùng nương Dương Đại Lang biết, ngay cả Dương nhị thẩm cùng chỉ biết mơ hồ Dương Đại Lang bị người đoán mệnh không tốt. Thanh a di chỉ có thể quát, “Cường Tử, đủ rồi! Không hiểu liền câm miệng!”
“Ta không im!” Miêu Cường mặc kệ không màng tới mà vọt lên, “Miêu Hòa! Ta đây cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nghĩ chơi chiêu trò khác, lừa được người khác, tuyệt đối không lừa được ta! Ta khẳng định bắt được nhược điểm của ngươi! Đại Lang, ngươi cũng phải để ý! Đừng có trúng gian kế của hắn! Ta, hôm nào ta lại đến thăm ngươi! Đợi lúc không có vướng bận ở đây!”
Nói xong, Miêu Cường nổi giận đùng đùng bỏ đi. Sắc mặt nương Miêu Cường không tốt, nhịn xuống tức giận, “Đại Lang, thật xin lỗi, Cường Tử là do bị ta sủng đến hư mới bướng bỉnh như vậy. Ta chậm rãi khuyên hắn. Hòa ca nhi, ngươi cùng đừng để trong lòng, về sau liền cùng Đại Lang hảo hảo sinh hoạt. Gặp khó khăn gì, đừng ngại, tới nói với Thanh a di, Thanh a di nhất định giúp ngươi.”
Dương nhị thẩm cũng gật đầu nói, “Chính là cái lý này. Hòa ca nhi, Đại Lang hiện giờ cũng xem như là bị thương vì ngươi, nếu vẫn vô tâm vô nhãn, ông trời khẳng định đều nhìn thấy. Ngươi cũng đừng ngại thím nói chuyện hung dữ, sau này chờ Đại Lang dưỡng thương tốt, cuộc sống này khẳng định cũng tốt, hai người các ngươi phải hảo hảo sống. Bên này khi thẩm tế bái nương ngươi cũng sẽ nói những lời hay.” Câu cuối cùng là nói cho Dương Đại Lang.
Sau trận này Miêu Hòa chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Dương Đại Lang cũng tái nhợt gật đầu, “Đã biết.”
Sau đó hai người hỏi thương thế Dương Đại Lang, tiếp theo lại hỏi tiền bạc có đủ dùng hay không, cuối cùng mới đem đồ vật bên trong giỏ tre đưa cho Miêu Hòa, Dương nhị thẩm phân phó, “Bên trong có chút trứng gà xương sườn, ngươi mượn nhà bếp của y quán, mỗi ngày nấu canh trứng tẩm bổ cho Đại Lang. Biết không?”
Miêu Hòa nói cảm tạ. Thấy Dương Đại Lang có chút không thoải mái, Dương nhị thẩm cùng Thanh a di cũng không ở lại lâu, lập tức trở về.
Đợi sau khi họ rời đi, Miêu Hòa đi sắc thêm một chén dược trở lại, tiếp tục uy cho Đại Lang.
Dương Đại Lang lúc này lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Miêu Hòa, ánh mắt đen kịt dường như có thêm trọng lượng.
Miêu Hòa bị nhìn đến không được tự nhiên, “Làm sao vậy, thực nóng?”
“Về sau, sống cùng ta.” Dương Đại Lang đột nhiên nói.
Miêu Hòa sửng sốt, sau đó khuôn mặt liền nóng lên. Y nghe hiểu câu này của Dương Đại Lang.
Sống cùng hắn, hảo hảo sống. Không nói đến trước kia nữa.
Bản thân mình có thể cự tuyệt sao? Hoặc là nói, muốn cự tuyệt sao?
Miêu Hòa rũ mắt, một lúc lâu sau, “Ân” một tiếng.