Dương Đại Lang về đến nhà cũng là lúc Miêu Hòa đặc biệt khẩn trương. Sau một khoảng thời gian ở chung một mái hiên, người này sợ rằng chính là người có khả năng nhìn thấu y nhất, không hảo hảo ứng phó không được. Nghe tiếng mở cửa, cả người Miêu trở nên căng chặt.
Tiếng nện bước thẳng tắp hướng về phía nhà ở, kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.
Miêu Hòa đã sớm buông bánh bột ngô vừa rồi gặm xuống, vô thức trừng mắt, chuẩn bị ứng đối. Một bóng người cao lớn do ngược sáng mà không thấy rõ gương mặt xuất hiện, chỉ thấy hắn hướng trong phòng nhìn thoáng qua, phòng cũng chưa vào, liền xoay người trở lại tiền viện*.
* Tiền viện: sân trước.
Miêu Hòa nghẹn khẩu khí, kết quả nửa vời, tựa như đánh một quyền vào bông. Nhưng khẩn trương trong lòng cũng không có giảm bớt, ngược lại càng tích càng nhiều, giống như xếp hàng đợi phỏng vấn vậy, khẩn trương chỉ thêm chứ không hề giảm. Miêu Hòa nghĩ thầm duỗi cổ rụt cổ thì đều phải chịu một đao, đau dài không bằng dứt khoát chịu đau ngắn.
Hồi tưởng lại thái độ của nguyên thân đối với Dương Đại Lang trong đầu, Miêu Hòa đi đến cạnh cửa, cứng đờ nói, “Ta sẽ trả bạc cho ngươi!”
Thân hình cao lớn ngồi xổm đưa lưng về phía Miêu Hòa nghe vậy khựng lại một chút, cuối cùng xoay người lại. Lúc này Miêu Hòa mới thấy rõ, gương mặt mơ hồ của Dương Đại Lang trong trí nhớ nguyên thân thế nhưng lại là ngũ quan lập thể đoan chính, mày rậm mắt đen, nếu không phải trên mặt còn mang vết sẹo dữ tợn thì tuyệt đối là hình tượng mãnh nam tại hiện đại.
Nhưng khí thế lộ ra ngay sau đó của hắn làm Miêu Hòa nói chuyện có phần gian nan. “Cái kia, bạc chữa bệnh, ta sẽ trả.”
Dương Đại Lang nhíu mày, đứng dậy đến trước người Miêu Hòa, từ trên cao nhìn xuống hỏi, “Lấy cái gì trả?”
Lúc này Miêu Hòa buộc phải ngẩng đầu nhìn lên, đáy lòng uốn uốn lưỡi, chiều cao hai người hơn kém nhau ít nhất nửa cái đầu, hắn muốn quăng một quyền đi xuống chính mình sẽ không chịu không nổi chứ? “Ta, ta sẽ trồng rau, có thể để dành.”
Dương Đại Lang không đáp lời, nhìn chằm chằm người một lúc, Miêu Hòa chỉ thấy như bản thân bị tia laser đảo qua, da gà đều nổi lên. May mắn cuối cùng Dương Đại Lang chỉ xoay người, tiếp tục xử lý con mồi của hắn.
Đối với phản ứng không tỏ ý kiến này, đáy lòng Miêu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Y mới vừa rồi nói muốn trả tiền là nghĩ muốn cùng Dương Đại Lang tỏ thái độ phân rõ ranh giới, cũng không làm vỡ thiết lập tính cách của nguyên thân, nhưng Miêu Hòa cũng không dám làm quá mức, liền chọn cách nói ám chỉ lập trường này. Huống chi như vậy cũng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của y.
Miêu Hòa lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Trước khi trả xong bạc, ta sẽ không chạy.”
Lần này Dương Đại Lang đầu cũng chưa quay lại, “Chạy liền tìm.”
Miêu Hòa nghẹn một hơi. Y nói thêm câu này nguyên bản nghĩ muốn trấn an người nọ, nhưng nghe đến câu trả lời lại có chút ngoài dự đoán.
Người này chẳng lẽ kiên trì thật sự muốn lấy mình làm lão bà? Liền không suy xét hảo tụ hảo tán?
Nếu như thế, chính mình có phải hay không nên nghiêm túc nhấn mạnh ý muốn cự tuyệt?
Còn có, hành động của nguyên thân như vậy, Dương Đại Lang thế nhưng tựa như một chút tức giận cũng không có?
Vừa mới suy nghĩ, lại thấy Dương Đại Lang lần thứ hai đứng dậy, quay đầu nhìn y nhíu mày, “Vào nhà đi. Đem cửa đóng lại.”
Miêu Hòa có chút khó hiểu, tập trung nhìn, Dương Đại Lang tay cầm đao cắt tiết, tay trái xách theo con hoẵng đang chảy máu đầm đìa.
Một cổ nồng nặc mùi máu hung hãn xông vào mũi!!
Người trẻ tuổi ở hiện đại có từng xem qua trường hợp này?
Miêu Hòa nuốt nuốt nước miếng, nhất thời có quyết định mới.
Sợ rằng trước khi thăm dò được rõ ràng về Dương Đại Lang, y hẳn là nên thức thời một chút.
Sau đó “Ác” một tiếng, Miêu Hòa nghe lời đóng cửa lại, ngăn cách tiền viện huyết tinh. Xoay vài vòng trong phòng, lại lấy bánh ra gặm gặm, tâm đều không thể yên tĩnh lại, nghĩ thầm bên đầu Dương Đại Lang đã tạm ổn, Miêu Hòa quyết định lập tức triển khai kế hoạch mà y sớm định ra.
Trồng rau!
Không sai, trồng rau.
Mới vừa rồi y nói trồng rau trả bạc, cũng không phải là nói chơi.
Miêu Hòa đi ra sau phòng, mở cửa sau, đó là hậu viện của nhà ở.
Nhà ở có tiền viện hậu viện rất lớn, cho dù sau này nhà chính có mở rộng thì ước chừng vẫn còn dư. Sân sau có một vòng tường đất vây lại, đầu tường khá cao. Miêu Hòa là có điều không biết, tường xây cao như vậy chủ yếu là do vị trí nhà ở này được xem như ở ngoài thôn, nếu có lợn rừng công kích thì rất có thể trở thành nơi đầu tiên bị tấn công.
Bên trái hậu viện dựng cái lều, trong lều dựng mấy cái bồn gỗ, dụng cụ cắt gọt, còn có phơi mấy tấm da, có lẽ đây là nơi Dương Đại Lang chế da. Còn một cái nhà gỗ nhỏ được dùng làm phòng chứa củi đốt. Bên tay phải là mấy cái lu nước to, bên trong chứa đầy nước giếng, những ngày này Miêu Hòa đều dùng nước từ lu, bên cạnh là nơi để thường ngày rửa mặt được ngăn cách đơn sơ bằng mấy tấm vách. Ở giữa dư ra khoảng 7, 8m2 dùng làm đất trồng rau là đủ.
Miêu Hòa vòng qua tiền viện vài bước, lặng lẽ xác nhận Dương Đại Lang vẫn như cũ vội vàng xử lý con mồi, lúc này mới trở lại một góc hậu viện, lấy ra một cái chén bể làm chậu hoa, bên trong được bỏ vào một ít đất trước đó y đã chuẩn bị tốt. Đem chậu hoa đặt trên mặt đất, tiếp theo Miêu Hòa thận trọng nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc lại mở mắt, liền thấy trong lòng bàn tay trống rỗng của y thế nhưng xuất hiện một nắm đất bùn.
Miêu Hòa gọi nó là tức nhưỡng. Đây cũng là thần dị Miêu hòa có được khi ở hiện đại.
Khối tức nhưỡng này đầu tiên là xuất hiện trong mơ của Miêu Hòa nhiều năm liền, lần đó không biết có phải cơ hội chín muồi hay không, khi y suy nghĩ đến nó, tức nhưỡng liền thần kì mà xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Miêu Hòa lúc đó có đọc qua vài cuốn tiểu thuyết não động, tu chân bàn tay vàng đều có, tất nhiên là tràn đầy hưng phấn mà bí mật bắt đầu nghiên cứu khối đất này đến tột cùng là có công dụng gì.
Đáng tiếc tức nhưỡng chỉ có một khối, một lần Miêu Hòa thử đem khối đất vùi vào chậu hoa, tức nhưỡng này lại tựa như dung hợp với đất trong chậu, tìm lại không được. Miêu Hòa có thể cảm nhận trong chậu hoa một khối năng lượng. Sau khi thử nghiệm liền dùng chậu hoa này để trồng rau.
Bất quá phương hướng nhưng thật ra không sai biệt lắm.
Miêu Hòa phát hiện, chỉ cần dùng dất trong chậu hoa này trồng bất kì loại rau dưa hay mầm cây nào, bỏ qua hoàn cảnh khí hậu trái mùa, chỉ cần một ngày là có thể thu hoạch được. Sau khi thu hoạch thì thời gian thu hoạch lần thứ hai cũng phi thường ngắn. Khoảng cách thời gian thu hoạch của các loại thực vật khác nhau cũng có sự bất đồng, có khi chỉ cần vài phút, có khi cần đến vài giờ. Thần kỳ tựa như game mobile nông trại vậy.
Chẳng qua một lần chỉ có một cây có thể đạt được hiệu quả này. Chậu hoa nếu trồng nhiều cây liền mất đi hiệu quả thần kì. Vì thế ý tưởng muốn lợi dụng tức nhưỡng kiếm tiền phát đại tài đành phải bỏ qua, rốt cuộc thì số lượng rau củ từ tức nhưỡng quá ít, nếu làm sinh ý lớn muốn che giấu nguồn gốc cũng phiền toái. Miêu Hòa nhiều lắm cũng chỉ ngẫu nhiên trồng một ít loại cây có giá cao, tỷ như nhân sâm, bán cho cửa hàng lấy một bút lớn tiền tiêu vặt cải thiện cuộc sống.
Bất quá rau củ trồng bằng tức nhưỡng không chỉ mau thu hoạch mà còn có chỗ tốt khác.
Đó chính là tạo ra hạt giống có chất lượng tựa như được tỉ mỉ cải tiến. Cây ra trái vừa lớn vừa ngọt, rau củ có thể kháng trùng lại tươi mọng. Có được hạt giống đó cho dù không dùng tức nhưỡng gieo trồng cũng có thể so với giống gốc tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Miêu Hòa xuyên tới đây, cũng không biết có phải là do thay đổi thân thể hay không, y lại có được một khối tức nhưỡng khác, kinh hỉ cùng tự tin tràn đầy. Lúc này đem nó lấy ra cũng là muốn thực hiện chủ ý phía trên.
Trong kế hoạch của Miêu Hòa, lúc đầu y có thể lợi dụng tức nhưỡng bồi dưỡng giống rau dưa tốt, đem hạt giống mới này gieo vào đất nơi hậu viện. Như vậy rau củ được trồng ra vẫn như cũ có được phẩm chất tốt nhất, không lo đường tiêu thụ, từ đó có thể thuận lợi kiếm được ngân lượng. Chờ đến khi y có thể thoát ly Dương gia một mình sinh hoạt liền không sợ bí mật bị phát hiện, động tác có thể lớn hơn nữa. Tỷ như trồng một số dược liệu có giá cao hoặc cây ăn quả, chỉ cần chú ý đến tần suất sao cho không bị hoài nghi, sinh hoạt chắc chắn vẫn sẽ thoải mái, dễ chịu….
“Cầm cái này làm gì?”
Một câu nói đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh trong hậu viện.
Đang ôm “bí mật” – Miêu Hòa lại chịu không nổi một câu hỏi thăm bình thường. Trực giác của y run lên, xoay người muốn che lấp một chút, thế nhưng lại quên mất trên chân còn có thương tích, đột nhiên bên chân đau nhức một trận, trọng tâm liền nghiêng về một bên! Tức nhưỡng đang nằm trong tay lại vì vậy mà lăn ra, thẳng tắp hướng đến mảnh bùn đất bên chân rớt xuống!!!
Miêu Hòa hồn phi phách tán, sợ hãi kêu lên thành tiếng, “Thiên a a!!!”
Lập tức nghiêng người muốn hứng nhưng lại trơ mắt nhìn tức nhưỡng dung hợp với khối bùn đất dưới chân kia!!
Miêu Hòa nhất thời sợ ngây người!! Làm sao bây giờ!?
Một khi tức nhưỡng vào đất, y liền hoàn toàn không có biện pháp lấy tức nhưỡng ra a!!!
Thao tác này trước kia Miêu Hòa đã thất bại một lần. Khi đó y muốn đem chậu hoa đổi sang loại lớn hơn, nhưng đào phần lớn đất đi rồi y vẫn như cũ cảm nhận được tức nhưỡng trong chậu hoa. Sau khi thử nghiệm thì đất trong chậu hoa mới chỉ là đất bình thường, Miêu Hòa thấy thế liền không dám đem phần đất còn lại trong chậu cũ dời đi nữa, sợ làm mất tức nhưỡng. Trải qua lần đó, Miêu Hòa đưa ra kết luận là, tức nhưỡng của y không thể di chuyển!!
Cho nên bây giờ giống như là đả kích từ thiên đường rơi xuống địa ngục, y phải làm sao bây giờ!?!?
Miêu Hòa bị việc ngoài ý muốn này làm cho kinh sợ muốn rơi nước mắt, khϊếp sợ quá mức thậm chí chân cũng mềm nhũn.
Dương Đại Lang ở bên cạnh cũng cả kinh.
Nhĩ lực của hắn rất tốt, nghe được như có tiếng người đi về phía tiền viện mấy bước, mới lại đây hỏi một chút có việc gì không, khi đến đây cũng không quá chú ý nắm đất gì đó, liền thấy tiểu ca nhi giống như bị trật chân, cả người đột nhiên ngả xuống mặt đất! Nhanh chân chạy đến đem người kéo qua, “Như thế nào? Chân đau?”
Thế nhưng tiểu ca nhi được kéo qua hốc mắt lại đỏ lên, tựa như bị đau đến phát ngốc, hoàn toàn không nghe được hắn hỏi chuyện.
Dương Đại Lang lại hỏi vài câu vẫn không nghe được câu trả lời, liền nhấp môi, luồn một cánh tay qua, quyết đoán đem người bế lên mang vào nhà. Tiểu ca nhi thế nhưng không có nửa điểm giãy giụa, giống như bị ngã đến ngốc. Sợ là bị thương nặng, đem người đặt trên giường gỗ xong, Dương Đại Lang nhanh chóng thay đổi quần áo sạch sẽ chạy ra cửa tìm lang trung.
Mà ngay khi trong phòng còn dư lại một người Miêu Hòa, đầu óc phát ngốc của y cuối cùng cũng kẽo kẹt kẽo kẹt hoạt động trở lại.
Bình tĩnh, lại, lại không phải là không có tức nhưỡng, chỉ là không thể di chuyển thôi.
Chắc chắn còn rất nhiều biện pháp có thể nghĩ đến để lấy tức nhưỡng. Đúng không?
Tỷ nhưng, dùng tiền đem thổ phòng này mua.
Lại tỷ như, mua miếng đất tốt hơn, thuyết phục Dương Đại Lang trao đổi?
Ác tâm hơn một chút, để Dương Đại Lang đi săn thú xảy ra chuyện, thổ phòng không phải là trở thành của y sao? (ẻm ác dễ sợ)
Không có việc gì. Đồ ăn có thể tiếp tục trồng, chỉ là đổi sang nơi khác thôi.
Vị trí kia cũng xem như tốt, ngay giữa hậu viện, chẳng phải đã sớm lên kế hoạch dùng nơi đó trồng rau?
Còn về tương lai, ai, ai biết tiếp theo có thể phát sinh sự tình gì….
Trong lúc Miêu Hòa hoảng hốt an ủi chính mình, Dương Đại Lang cũng mang theo lang trung trở về xem chân cho y. Lang trung họ Lâm, cũng là một trong số ít người khác họ trong Miêu gia thôn, Dương Đại Lang lúc trước đi săn thú bị thương nhiều liền cùng lão lang trung tóc xám trắng này quen thuộc, ngoài miệng đều kêu Lâm thúc.
Lâm thúc cầm lấy cẳng chân Miêu Hòa, thoáng chuyển động vài cái.
Đôi chân Miêu Hòa nhỏ tuy không tính là non mịn, nhưng lại trắng như tuyết, so với hán tử liền tinh xảo hơn rất nhiều.
“Tựa hồ so với lúc trước đã tốt hơn một chút, không gặp phải thương tích nặng.”
Dương Đại Lang nhíu mày đem việc vừa rồi chứng kiến kể lại một lần. Lâm thúc nghe qua sờ không quá chuẩn, cuối cùng chỉ nói, “Nếu vậy ta liền khai thêm mấy ngày thuốc đắp, mấy ngày này người đừng để cho y xuống đất. Nếu vẫn không khỏi, phải dẫn y đi lên trấn xem bệnh.”
Dương Đại Lang nghe vậy đồng ý, sau đó mang theo ý xin lỗi, “Tiền khám hôn nay tính thêm bạc còn thiếu hôm trước, đợi bán được con mồi sẽ trả hết.”
Lâm thúc xua xua tay, ghét bỏ nói, “Gấp cái gì, từ từ trả, Lâm thúc còn sợ ngươi chạy sao. Toàn bộ thôn này, Lâm thúc không sợ nhất là ngươi nợ tiền. Còn chưa nói, ngày thường dược liệu ngươi đào được, Lâm thúc cũng chưa bao giờ trả bạc cho ngươi không phải sao.”
Dương Đại Lang không nói tiếp, sau đó liền cùng Lâm thúc đi lấy thuốc, khi trở về, thấy Miêu Hòa còn phát ngốc trên giường, biểu tình cũng không có né tránh hay kháng cự như trước kia, không khỏi mềm mại nói vài câu.
“Nghỉ ngơi đi. Còn đau?”
Miêu Hòa nghe được câu hỏi liền hoàn hồn, mắt lại đỏ. “Đau.”
Vừa tức vừa đau!!!
Tuy rằng một phần là do bị Dương Đại Lang dọa, nhưng chủ yếu là chính mình hậu đậu a a!!!
“Đau liền nghe lời.”
Sau đó đến cuối ngày này Miêu Hòa vẫn trong tâm trạng hoảng hốt.
Bất kể là lúc được Dương Đại Lang đắp thuốc, hay là khi bị ôm đi.
Miêu hòa chỉ cảm thấy, không còn chuyện gì có thể thảm hơn việc bị rớt tức nhưỡng này.
Cho dù là đến buổi tối, khi y và Dương Đại lang cùng nằm trên một chiếc giường, đối lập với sự an tĩnh của Dương Đại Lang, Miêu Hòa vẫn còn đang lăn lộn nghĩ cách lấy lại tức nhưỡng của y.
Nếu không vẫn là đem đất đào ra? Biết đâu được tức nhưỡng ở đất trồng khác với khi ở trong bồn hoa thì sao?
Ân, khẳng định là phải đem đất đào thử xem! Có điều Dương Đại Lang vừa mới trở về, cũng không biết khi nào mới lại ra cửa…
Từ từ, có lẽ cũng không cần chờ? Y đã nói muốn đem hậu viện làm thành đất trồng rau, vậy hẳn là phải đào đất?
Đúng, không sai, như vậy, ngày mai y liền có thể động thủ…..
Trong bóng đêm Dương Đại Lang giống như vô tình trở người, đổi tay gối đầu, vừa vặn đối mặt với Miêu Hòa.
Cặp mắt hẹp dài, sâu kín âm thầm, tựa như quan sát cũng tựa đang nghi hoặc.