Buổi sáng hôm sau khi Miêu Hòa tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Hậu viện cũng không có động tĩnh, Dương Đại Lang có lẽ đã ra cửa từ sớm. Đúng ra Dương Đại Lang đã phải lên trấn vào hôm qua để kịp bán con mồi, nhưng bởi vì Miêu Hòa bị thương ở chân mà trì hoãn lại.
Nghĩ đến đây đôi mắt Miêu Hòa sáng lên, cũng mặc kệ hôm nay có lạnh hay không, lập tức xốc chăn xuống giường.
Lúc này mới nhìn thấy trên bàn có đặt hai cái bánh bột ngô, còn có một đĩa thịt xào cải bẹ nhỏ.
Tuy rằng đây là món thịt đầu tiên mà Miêu Hòa nhìn thấy từ khi xuyên đến đây, nhưng y hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm, chỉ muốn nhanh chóng chạy đi đào tức nhưỡng của mình.
Vội vàng sỏ giày, Miêu Hòa chống nạng sờ soạng đi tới sau phòng, chân trái của y đang dán dược do Lâm thúc khai ngày hôm qua, bao thành một đoàn, vậy nên hành động không quá dễ dàng. Mới đi đến hậu viện, lại nghe thấy tiếng cửa viện bị mở ra. Miêu Hòa không thể không dừng động tác lại, bên kia Dương Đại Lang cũng tìm được người, sắc mặt liền hiện lên vài phần khó coi.
“Ngươi lại làm gì?”
“Ta, ta rửa mặt, muốn nấu chút nước ấm.” Miêu Hòa nghẹn họng phun ra một câu.
Dương Đại Lang nhíu mày, bước lên một bước, tương tự hôm qua, nhẹ nhàng đem Miêu Hòa bế lên. Không đợi Miêu Hòa kháng cự, liền nghe hắn nói, “Đã quên Lâm thúc dặn dò?”
“Chỉ trật chân trái. Không nghiêm trọng như vậy.”
“Hôm qua bị ngã là giả?”
Miêu Hòa nhất thời ngậm miệng, không dám tranh cãi nữa. Nếu bị phát hiện ra chân không có vấn đề khiến người hoài nghi sự tình ngày hôm qua lại càng không tốt. Nghĩ vậy, Miêu Hòa liền xìu xuống, ngoan ngoãn để cho Dương Đại Lang ôm đến bên cạnh bàn, còn rất phối hợp mà diễn vai người bị thương nặng.
Dương Đại Lang kéo đĩa bánh bột ngô cùng thịt xào lại gần. “Ăn trước.” Nói xong liền xoay người đi.
Miêu Hòa thấy người đi ra sau phòng, nhìn vài lần liền thấy người kia thế nhưng lại thật sự đi nấu nước. Thấy hắn bận rộn như vậy, đáy lòng Miêu Hòa không phải là không có chột dạ, liếc nhìn bánh bột ngột ngô khô cứng cũng ngoan ngoãn cầm lên gặm, lâu lâu ăn cùng một miếng thịt. Thịt này là món ngày thường hiếm có, Miêu Hòa không dám ăn hết chỉ chọn hai miếng nhỏ đặt lên bánh để ăn.
Thẳng đến khi Dương Đại Lang bưng nước ấm vào phòng, thấy Miêu Hòa chỉ ăn một chút liền nhíu mày, “Không ăn?”
“A? Không có.”
“Vậy bánh kia?” Tầm mắt Dương Đại Lang dừng trên chiếc bánh trên tay y. Chỉ được cắn hai miếng nhỏ.
“Có chút cứng, ta bình thường đều phải ngâm nước ăn.”
Mới nói xong, Dương Đại Lang quay đầu, không bao lâu lại đặt chén nước ấm trên bàn, Miêu Hòa nhân cơ hội kéo lấy tay áo người kia.
“Từ từ, hôm nay ngươi phải lên trấn sao?”
Dương Đại Lang cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt tay áo của mình, “Đúng.”
Khuôn mặt nhỏ của Miêu Hòa hơi sáng lên, “Nếu đủ bạc có thể mua chút hạt giống về được hay không? Không cần nhiều, một vài loại là tốt rồi.”
“Không cần ngươi làm việc.” Dương Đại Lang lần thứ hai nhíu mày.
Miêu Hòa nhanh chóng nói, “Ta làm việc còn không phải vì kiếm thêm bạc sao, ngươi vừa ra khỏi cửa đi săn thú, ta ở nhà liền trở nên nhàn rỗi. Trồng chút rau cũng tốt mà, hậu viện có đất trống, ta xem rất thích hợp, trồng rau còn có thể đổi gạo, ngày thường sẽ không cần phải gặm bánh bột ngô khô cứng nữa. Còn có thể đưa một phần cho thẩm nữa, đúng không?”
Kế hoạch trồng rau của y nếu không qua được cửa Dương Đại Lang này thì khó mà thực hiện được. Miêu Hòa mặt đầy khẩn trương nhìn Dương Đại Lang.
Dương Đại Lang lắc đầu, “Thích gạo thì mua là được.”
Miêu Hòa có chút gấp, “Rau cũng muốn trồng a. Ta thật sự, thật sự muốn trồng rau a! Mẹ, mẹ ta nói, rau ta trồng so với người khác thì tươi ngon hơn nhiều, nhà của ta đều thích ăn, bản thân ta cũng rất thích. Nếu ngươi không mua, ta liền tự mình ra bên suối đào a! Đến lúc đó ngươi đừng có nói là ta chạy trốn!”
“Không thể xuống đất, không nhớ được sao?”
“Cho nên mới nhờ ngươi mua đó.” Trong lúc nóng vội, Miêu Hòa quên mất nhân thiết, liền làm nũng theo thói quen.
Ánh mắt tuy rằng ủy khuất nhưng lại không có chút kháng cự hay né tránh. Dương Đại Lang hơi khựng lại, tiểu ca nhi trước mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt bắt đầu mềm hề hề. Dương Đại Lang nhìn trong chốc lát, mới nói, “Muốn loại nào?”
Có những lời này chứng tỏ việc trồng rau đã được thông qua! Miêu Hòa không khỏi nở nụ cười vui vẻ từ trong tâm đối với Dương Đại Lang.
Tiểu ca nhi cả người vui vẻ, mi mắt cong cong, hai bên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ quả thực giống như lời người khác nói, bộ dáng khi cười thuộc hàng nhất đẳng trong thôn.
Miêu Hòa nhanh chóng nói, “Không cần trồng nhiều loại rau, không phải chúng ta còn đang thiếu Lâm thúc bạc khám bệnh sao, nếu không có tiền dư, trở về cùng nhau đi đào cũng được.” Mấy ngày nay cậu vẫn ngốc ở trong sân không dám chạy loạn, chỉ sợ bị hiểu lầm là muốn chạy trốn, giải thích không rõ thì xúi quẩy vẫn là chính mình.
Dương Đại Lang gật đầu, cuối cùng cũng đáp ứng, sau đó dưới ánh mắt thúc giục của Miêu Hòa, cõng sọt ra cửa.
Bất quá chờ cửa viện vừa đóng lại, Miêu Hòa lập tức quay đầu phóng đến hậu viện.
Nơi mà hôm qua tức nhưỡng rơi xuống đang lặng lẽ xoay chuyển một vòng năng lượng. Miêu Hòa lập tức nhận ra, không phải nhìn bằng mắt mà bằng cách kì diệu nào đó có thể cảm ứng được. Miêu Hòa liền tìm nông cụ trong căn lều bên trái, một cái xẻng nặng, gấp rút hướng đến chỗ có đoàn năng lượng đào đất!
Đáng tiếc, sự tình giống như trong suy nghĩ của y, cho dù đào thành một cái hố to thì tức nhưỡng mang theo năng lượng vẫn như cũ bất di bất dịch. Cảm giác đó so với với khi ở trong chậu hoa càng mạnh mẽ mãnh liệt hơn.
Miêu Hòa bất giác lại đào sâu xuống một tầng nữa, thẳng đến khi mồ hôi đầy trán, vẫn không thay đổi được gì. Thất vọng tràn trề nhưng cũng không thể không dừng tay. Về phòng rót chén nước, lộc cộc lộc cộc uống xong, ai, chút nữa y còn phải đem đất lấp trở lại. Nếu không lấp đất mà để lại cái hố bị Dương Đại Lang sau khi trở về phát hiện chắc chắn hắn sẽ tức giận, việc trồng rau khó mà làm được.
Sau khi lăn lộn một phen, cả người Miêu Hòa không còn chút nguyên khí, hung hăng ăn sạch bánh bột ngô cùng thịt xào buổi sáng để lại. Từ khi cậu xuyên qua đã nhiều ngày đều chỉ ăn một ngày 2 bữa, cũng chính là hai cái bánh khô mà Dương nhị thẩm đưa , mỗi bữa một cái, thật sự không quen, liền đem phần buổi sáng chia ra một nửa để đến buổi trưa ăn. Sau khi ăn xong Miêu Hòa eo đau lưng đau bò lên giường, xì xụp bắt đầu ngủ trưa.
Một giấc này kéo dài đến tận hoàng hôn, trong phòng vang lên tiếng động, mới từ mộng ngọt tỉnh lại.
Lúc tỉnh giấc đèn dầu trên bàn đã được điểm sáng, còn có mấy dĩa thức ăn đã dọn lên. Ngoài bánh ngột ngô thường thấy, một chồng dưa muối, còn có bánh bao trắng béo, lại có thêm một tô xương thịt hầm canh. Miêu Hòa chính là bị mùi thịt này đánh thức.
Dương Đại Lang cuối cùng mang chén đũa vào, đến bên mép giường, thấy tiểu ca nhi vẫn đang mơ màng ngáp, nói, “Lại đây ăn cơm.”
Miêu Hòa nghe lời, chịu đựng đau nhức ngồi dậy, người liền được Dương Đại Lang ôm đến bên cạnh bàn. Lần này Miêu Hòa cũng không giãy giụa, ngủ quá giấc khiến những mệt mỏi chồng chất trong thân thể tựa như toàn bộ bộc phát ra, so với trước khi ngủ còn nhức mỏi hơn.
Dương Đại Lang tự nhiên đẩy bạch bao trắng béo đến trước mặt Miêu Hòa, bản thân thì cầm bánh bột ngô khô cứng lên cắn.
Đầu óc Miêu Hòa lúc này thanh tỉnh một chút, ngơ ngác nhìn bánh bao vừa trắng vừa mềm lại còn tỏa ra mùi thịt trước mắt.
Dù không có kinh nghiệm sinh hoạt tại nông thôn, nhưng tuyệt nhiên Miêu Hòa vẫn biết được bánh bao này khẳng định rất quý.
“Sao có bánh bao a?”
“Mua.”
Miêu Hòa chần chờ, “Không phải là còn phải trả tiền sao?”
“Đủ.”
“Ác.”
Miêu Hòa cúi đầu, nhìn bánh bao mềm mại, trong lòng đột nhiên có chút do dự.
Miêu Hòa lục lại ký ức của nguyên thân, gả đến đây đã hơn một tháng nhưng ấn tượng sâu nhất của nguyên thân không phải Dương Đại Lang là người như thế nào, mà chính là chuyện trong nhà này thỉnh thoảng được ăn một bữa thịt.
So với tại đây thì đồ ăn trong nhà nguyên thân cũng không được ngon đến như vậy. Nhưng nguyên thân đang ở tình cảnh dưới đáy vực thẳm, bị ái nhân vứt bỏ, lại bị người nhà ép gả, cho dù Dương Đại Lang có bất kì hành động nào, cũng đều chỉ đổi lại sự né tránh cùng kháng cự của nguyên thân, một vài thời điểm còn có cả sợ hãi.
Nhưng kỳ thật, Dương Đại Lang tuy rằng lạnh nhạt, nhưng hắn đối với phu lang của mình lại rất chiếu cố.
Không nói đến chuyện sau khi cưới người ta vào cửa việc không cần làm, ăn uống đều cung phụng. Lại ví như hôm qua chân y bị thương, dù thiếu tiền Dương Đại Lang cũng không nói hai lời mà đi tìm lang trung chẩn trị. Bánh bao trước mắt này, buổi sáng y chỉ mới ngại bánh bột ngô cứng, buổi tối liền có bánh bao trắng béo trên bàn. Theo như tính cách nguyên thân, y hẳn nên từ chối ý tốt này.
Bằng ký ức của nguyên thân cùng hai ngày chung sống, y cảm thấy Dương Đại Lang không phải là người xấu. Bản thân bên này kiên trì thái độ của nguyên thân cũng chỉ với mục đích là bảo hộ chính mình. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì điều này lại muốn đem phần hảo ý hoặc tình hữu nghị trong tương lai không quan tâm đến đẩy ra hay sao.
Nguyên thân sớm đã mất đi, y tính toán sẽ học theo tính tình của nguyên thân bao lâu nữa?
Miêu Hòa trầm mặc, trong lòng giãy giụa.
Dương Đại Lang một bên, tia sáng dưới đáy mắt, cũng theo vậy mà an tĩnh lại phiếm hơi lạnh.
Hắn vốn không phải là người nói nhiều, trong lòng nghĩ cái gì, sẽ không nói ra miệng, chỉ rũ mắt, tiếp tục ăn bánh.
Một lát sau, tiểu ca nhi rốt cuộc có động tĩnh.
Chỉ thấy đầu ngón tay thon gầy của y niết lên bánh bao trắng béo.
Tiếp theo, tiểu ca nhi đem bánh bao bẻ thành hai nửa, lại đem một nửa đẩy lại đây.
“Ngươi không ăn, ta sao có thể không biết xấu hổ mà ăn.” Tiểu ca nhi nói.
Trên mặt Dương Đại Lang không nổi chút gợn sóng, nhưng thật ra lại đang ngẩn ngơ. Một lát sau, hắn vững vàng nhận lấy một nửa bánh bao kia.
Miêu Hòa hướng người cười cười, sau đó cắn một miệng bánh, biểu tình có mấy phần khoan khoái.
Lúc này suy nghĩ của y có chút thông suốt.
Dù cho đã đến nơi này, một thế giới không thuộc về y, y vẫn muốn được làm theo bản tâm của mình.
Sắm vai người khác không phải là sở trường của y. Chột dạ, khẩn trương, cuối cùng lại cảm thấy áy náy.
Liền tính việc này sẽ khiến người khác khả nghi, hoặc gây ra khó khăn cho những dự định của bản thân.
Nhưng y vẫn muốn dùng phương thức của chính mình để giải quyết, mà không phải dẫm lên hảo ý của người khác chỉ vì để bảo hộ bản thân.
Nếu có mặt bằng hữu độc miệng của Miêu Hòa tại đây, có lẽ sẽ lại mắng thêm vài câu, ngu ngốc, lại mềm lòng!
Nghĩ thông suốt xong, Miêu Hòa liền có tinh thần. “Có mua hạt giống không?”
“Có.”
“Loại nào a?”
“Đợi lát nữa đưa cho ngươi. Ăn trước.”
“Ác ác.” Miêu Hòa gật đầu.
“Còn có gạo.” Dương Đại Lang nói tiếp.
Miêu Hòa nghe xong liền có chút không được tự nhiên, “Gạo ăn cùng với rau củ của ta rất ngon. Sau này ngươi liền biết.”
Dương Đại Lang gật đầu, đem canh sườn đẩy đến trước mặt Miêu Hòa. Miêu Hòa kiên trì chia khối thịt ra mới ôm chén ăn.
Lúc này đèn dầu trên bàn tỏa ra ánh sáng màu cam, nương theo động tĩnh của hai người mà lắc lắc.
Trong phòng lộ ra hương vị ấm áp, nhuộm đẫm không gian kỳ dị yên tĩnh giữa hai người.
Sau khi ăn xong, Miêu Hòa liền vội vàng muốn xem Dương Đại Lang mang về những loại hạt giống nào. Lại không biết, Dương Đại Lang mang về không ít hạt giống.
Dưa chuột, đậu đũa, khổ qua, bắp cải, cải ngồng, xà lách, bí đỏ, củ cải cùng cà tím đều là những loại thường thấy, ngạc nhiên nhất là y còn tìm được ớt chỉ thiên, hành tây, đậu phộng, khoai tây cùng cà chua. Nhìn thấy những loại này, Miêu Hòa cũng không hiểu được thời không này rốt cuộc nên tính theo thời đại nào. Đương nhiên hành gừng tỏi cùng rau thơm gia vị linh tinh đều có, nghe nói lão bản tặng thêm.
Như vậy tính tính, mỗi loại trồng một ngày cũng phải mất đến hơn nửa tháng.
Có điều phải nghĩ biện pháp giấu diếm Dương Đại Lang mới tốt.
----------~~~----------
Mọi người nhớ để lại cmt cho em biết mình vẫn được quan tâm nhé~~~