Sinh Hoạt Chậm Rãi Của Tiểu Ca Nhi Tại Dị Thế

Chương 2: Dương Đại Lang

Mọi người cho mình xin bình luận lấy động lực nhen, ai lớp diu chu cà mo!!!!

---------~~~---------

“Đại Lang xuống núi sao, hắc, thu hoạch xem ra không tồi, lần này có cái gì bán không?”

“Có con hoẵng không? Có bao nhiêu ta mua một ít a! Thịt lần trước, ăn thật sự ngon!”

“Ta liền hỏi một chút có gà rừng không? Gà rừng hầm nấm rất ngon.”

Hướng tây Miêu gia thôn là một nơi có địa thế tương đối cao như đồi núi, được gọi là tây Lung Sơn. Thôn nằm ở sườn núi đông nam của Tây Lung Sơn.

Dương Đại Lang săn thú xong trở về nhà, lúc đi qua từ đường Miêu gia, cũng là trung tâm của Miêu gia thôn, ngày thường không ở trong mùa vụ, mọi người thường tụ tập lại đây, dọn ghế đẩu lại ngồi nói chuyện phiếm. Hôm nay vừa lúc là ngày tụ tập trong thôn, phân phối nhân thủ cày bừa vụ xuân, có việc đều đến thông báo. Sau khi tập hội*, một đống lão thiếu* vẫn ngồi lại không đi, so với ngày thường còn náo nhiệt hơn.

*Tập hội: hiểu nôm na là ngày họp làng í cả nhà.

*Lão thiếu: người già người trẻ.

Theo thói quen của Dương Đại Lang, trên tay có con mồi, nếu không phải đặc biệt đáng giá, sẽ không đặc biệt lên trấn trên bán mà trực tiếp đến khu đất trống trước từ đường bán tiện nghi một cho chó hương thân quê nhà. Được dịp thêm chút mỡ thịt mà không phải chờ đến ăn tết lại còn rẻ, tất nhiên là được người trong thôn hoan nghênh. Đây cũng là điểm đặc biệt của người nhà họ Dương, nhờ đó mà lúc ban đầu họ nhanh chóng có thể đứng vững gót chân tại Miêu gia thôn.

Bởi vậy cho dù Dương Đại Lang thân thể cao lớn, cánh tay nhiều năm săn thú hiện lên cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu tiểu mạch cộng thêm ba vết sẹo dữ tợn bên má trái do bị thương khi săn thú, khí thế cả người có thể so với đầu lĩnh sơn trại gì đó trong miệng mấy tên lái buôn bán dầu. Xem trên phân thượng có thể mua thịt, rất nhiều người vẫn nguyện ý chủ động tiếp đón Dương Đại Lang vài câu.

“Lần này không có đồ muốn bán.” Dương Đại Lang hơi dừng bước chân đáp lại một câu, tính toán đi tiếp.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói sắc nhọn ngăn cản, “Hải, như thế nào lại không có đồ a! Nhìn sọt sau lưng ngươi nặng lắm a, bên hông không phải còn mang hai con thỏ sao? Nào, thẩm liền muốn hai con đó, năm xuyến tiền hẳn là đủ rồi? Bữa sau thẩm đưa cho ngươi.”

Tiền là đồng có giá trị nhỏ nhất tại nơi này. Mười tiền được tính là một xuyến tiền, mười xuyến tiền tính thành một phân bạc, mười phân bạc mới là một lượng bạc. Tương đương một ngàn tiền đổi thành một lượng bạc. Mua một con thỏ không thoát khỏi phải tiêu mất năm xuyến tiền.

“Hoa đại thẩm, cái này cũng phải ở nhà ngươi a, là ở trước từ đường, tưởng chiếm tiện nghi da mặt cũng thật dầy! Hai con thỏ năm xuyến tiền? Hải a, muốn cái giá này, ta mỗi ngày cùng ngươi mua được không?” Miêu Bình vừa nghe liền hét lên. Mấy hán tử đi theo bên người hắn cũng cười vang vài câu.

Nói đến Dương Đại Lang ngày thường không chỉ có tay thiện săn thú mà còn thường nguyện ý dẫn người trong thôn tổ đội vào núi, dạy chút này nọ, ngẫu nhiên có lợn rừng lao xuống gây họa phá hoa màu thì hắn cũng góp không ít sức. Do đó dù kiệm lời ít nói nhưng giữa hán tử với nhau hắn vẫn là có quan hệ không tồi.

Bị kêu Hoa đại thẩm chính là lão bà của Miêu Hựu trong Miêu gia thôn, Trương Thúy Hoa, gả lại đây tất nhiên đi theo họ Miêu. Miêu gia thôn có cả đống đại thẩm họ Miêu, ngày thường kêu người phải dùng tên để phân biệt. Mà Miêu Hựu này nghe nói năm đời trước là người cùng nhà với thôn trưởng Miêu gia thôn, quan hệ liền xa như vậy nhưng cũng làm Hoa đại thẩm có địa vị bất đồng với người khác trong thôn.

Cho nên Hoa đại thẩm nghe vậy liền chống eo, không sợ sệt, “Mua bán không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện sao! Chỉ cần Đại Lang chịu bán, ai quản? Lại nói ai chẳng biết nhà ta đối với Đại Lang thật tốt, phu lang Đại Lang còn không phải do ta dắt mối? Nếu không a, Đại Lang này đã 23 24 tuổi, còn phá tướng làm sao có thể cưới được ca nhi xinh đẹp như vậy!”

Đệ đệ Miêu Bình là Miêu Cao đứng bên cạnh, vừa nghe vừa cười, nghĩ cũng không nghĩ liền há mồm, “Đang nói đến cái kia Miêu Hòa? Hắn lúc trước còn không phải..” nói đến đây Miêu Cao liền bị ca ca hắn hung hăng quăng một gậy, nghẹn một cái mới tỉnh ngộ nhanh chóng sửa miệng, “Hải, Đại Lang, ta không có ý gì a. Liền muốn nói Miêu Hóa y khẳng định đầu óc ngốc nghếch, mắt không sáng..”

Miêu Bình lại cho đệ đệ một quyền, rốt cuộc làm người im miệng, nhưng không có gì bất ngờ xun quanh nổi lên từng trận cười chế nhạo. Tất cả mọi người đều biết, phu lang Dương Đại Lang – Miêu Hòa chính là bị bắt lại sau khi chạy trốn, đối với hán tử mà nói, đây quả thực là nỗi nhục lớn.

Nhưng mà khi Dương Đại Lang đưa tầm mắt nhàn nhạt đảo qua những người bật cười, tiếng cười cũng liền dừng lại. Làm thợ săn trên người dính huyết tinh khí thế so với người làm nông mạnh mẽ hơn nhiều, Dương Đại Lang khí thế mạnh mẽ, mặt vô biểu tình, nhìn rất hung dữ, người dám đắc tội không nhiều lắm. Hoa đại thẩm mới vừa rồi muốn chiếm tiện nghi càng không dám mở miệng.

Thẳng đến khi bốn phía yên tĩnh lại, như đợi xác nhận không còn ai mở miệng, Dương Đại Lang mới tiếp tục bước nhanh đi qua.

Đợi người đi xa, một cái hán tử bĩu môi, “Sự thật chính là phu lang nhà hắn bỏ trốn theo người khác, còn sợ người ta nói? Sao lại phải hung, chẳng lẽ còn nói sai sao! Thiết, không duyên cớ đi hù dọa người.”

Người nào đó mới vừa rồi bị chặn miệng tựa hồ cảm thấy thật mất mặt nghĩ muốn ở ngoài miệng tìm về mấy câu.

Một cái khác cũng âm dương quái khí tiếp lời, “Đúng vậy, theo ta, cửa hôn nhân này nối rất đúng, môn đăng hộ đối. Một cái bị từ hôn cùng một cái bị ghét bỏ ở bên nhau, còn chạy cái gì, cũng không cần chướng mắt người kia, nên hảo hảo ở chung với nhau là được.”

Một vị đại thẩm ở một bên nghe vậy lập tức phản bác. “Miêu Nhị ngươi nói bậy gì đó, cái gì ghét bỏ, quan hệ của Viễn Tử nhà chúng ta với Miêu Hòa là thanh thanh bạch bạch! Miêu Hòa tự mình ôm tâm tư lớn, đừng hiểu lầm mà đem nước bẩn hắt đến Viễn Tử nhà chúng ta a.”

“Nha, lời này của Anh thẩm cũng thật có ý tứ. Chuyện lúc trước Miêu Viễn cùng Miêu Hòa ở bên thôn lắc lư , là mọi người mắt mù nhìn lầm sao? Chê nghèo yêu giàu thì chê nghèo yêu giàu, có thể lý giải a, hà tất phải tỏ ra mình là người đáng thương.” Miêu Nhị chính là loại người thích thể hiện ngoài miệng, luôn bắt nạt kẻ yếu, mới vừa rồi còn an tĩnh đến bây giờ liền dám nói.

Anh thẩm cho dù bị nói đến đỏ mặt, vẫn như cũ cứng giọng nói, “Ta, Viễn Tử chúng ta đối với ai cũng đều văn nhã có lễ, là các ngươi không nhìn thấy! Còn ở trong thôn đi một thì có làm sao, ở gần trùng hợp đυ.ng phải chẳng lẽ không được đi chung! Vốn không đính không sính*, có cái gì để nói! Nếu vẫn còn muốn hại thanh danh Viễn Tử, đừng trách nhà chúng ta tìm thôn trưởng nói lý lẽ!”

Nhắc đến thôn trưởng, lực chấn nhϊếp vẫn là có, thôn trưởng cùng Miêu Viễn gia quan hệ tốt, người nào đó còn muốn cãi cọ nghe đến liền ngượng ngùng ngậm miệng.

Chỉ là chuyện của Miêu Viễn cùng Miêu Hòa, mọi người ngoài miệng không nói những trong lòng ai cũng tự mình hiểu rõ.

Nói từ đầu.

Miêu Viễn người vừa mới được đề cập trong câu chuyện, xuất thân từ gia đình duy nhất có người đọc sách trong Miêu gia thôn. Miêu Viễn gia mấy thế hệ đều dựa vào biết chữ, ở trong thôn giúp người viết thư dạy chữ, địa vị cao thượng, có thể so với thôn trưởng, diễn ra tập hội trong thôn cũng phải chờ nhà bọn họ đến mới được. Gia gia Miêu Viễn là Miêu Giác hai mươi mấy năm trước khảo trúng đồng sinh, điều này kiến địa vị của Miêu Viễn gia càng cao hơn.

Mà Miêu Giác có tam tử nhị nữ, cuối cùng người nối nghiệp đi theo con đường đọc sách là Miêu gia tam phòng Miêu Văn thúc. Rốt cuộc đọc sách là chuyện tiêu tốn tiền bạc, giấy và bút mực đều là thứ tinh quý, còn có tiền phí thi khảo, người có chức danh đồng sinh như Miêu Giác tuy chiếm được chỗ tốt là miễn thuế nhân khẩu nhưng cũng chỉ có thể chọn hài tử có thiên phú nhất để bồi dưỡng.

Miêu Viễn chính là trưởng tử của Miêu gia nhị phòng Miêu Văn Trọng, vốn cũng không được Miêu Giác coi trọng, trước đó vẫn luôn theo lão cha hỗ trợ việc nhà nông, nhưng ở nửa năm trước, Miêu Viễn đột nhiên khảo trúng đồng sinh, khiến mọi người kinh ngạc đến nỗi rớt tròng mắt.

Theo cách nói của nhị phòng Miêu gia thì Miêu Viễn vẫn luôn xem lại sách cũ của đường ca Miêu Trác mấy lần. Miêu Trác cũng chính là tôn tử được Miêu Giác coi trọng, chính là trưởng tử tam phòng, là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm. Lần này thấy Miêu Trác khảo thí khẩn trương, Miêu Viễn liền xung phong nhận việc nói muốn bồi đường ca cùng vào phòng thi thêm can đảm, nương Miêu Viễn cũng ôm hi vọng con trai lên trời nên cực lực tranh thủ, còn lấy ra vốn riêng thêm lộ phí, cuối cùng Miêu Giác thả miệng cho gả cùng đi thi.

Lại không ngờ, Miêu Trác thi rớt Miêu Viễn lại trúng. Từ đây về sau, Miêu Viễn trở thành đối tượng được đương gia Miêu Giác coi trọng cùng ưu tiên tài nguyên, nhưng lúc này, Miêu Viễn đã sớm cùng trúc mã mười mấy năm trụ cách vách - Miêu Hòa quan hệ thân mật.

Lẽ thường nam nữ thụ thụ bất thân, ca nhi cũng vậy, nhưng ở nông thôn không quá chú ý bảy tuổi bất đồng tịch gì đó, trước khi chính thức được mai mối, ở ven đường gặp phải nói một hai câu đều được xem là bình thường. Huống hồ ca nhi còn thường xuyên bị xem như cu li phải làm việc giống như hán tử thì phòng tuyến giới tính này lại càng mơ hồ.

Hơn nữa Miêu Hòa ở trong thôn là ca nhi có dung mạo nhất nhì, màu da trắng trẻo tựa hồ phơi thế nào cũng không đen, mắt hạnh tròn tròn hắc bạch phân minh, khi cười rộ lên lông mi cong cong cùng lúm đồng tiền rõ ràng hai bên má, nhìn qua liền thấy so với nữ oa tử trong thôn còn ngọt hơn.

Liền tính Miêu Hòa chỏ là một ca nhi – loại giới tính không được hoan nghênh trong hôn nhân, nhưng với ưu thế xinh đẹp, ở bên y cũng khiến Miêu Viễn thỏa mãn tâm hư vình, vì thế Miêu Viễn cũng không kháng cự cùng Miêu Hòa thân cận. Hia người trước đó còn đã từng là hai đứa nhỏ vô tư.

Trong nhà hai bên gia đình cũng có suy xét đến việc kết cái cửa thông gia. Trước nói một câu, tập tục nơi này không cấm người cùng họ kết hôn, mà Miêu Viễn gia tuy là người đọc sách nhưng đọc sách tiêu tốn nhiều, điều kiện kinh tế không tính quá tốt. Miêu Hòa gia lại có người ở trên trấn làm việc trong trà lâu, có biện pháp giúp ột ít rau dưa hoa màu có thể bán với giá tốt hơn, điều kiện kinh tế xem như tầm trung.

Muốn Miêu Viễn cưới Miêu Hòa, là mong muốn nhà mẹ đẻ Miêu Hòa giúp đỡ, tiền học cho con cháu về sau không cần lo lắng. Còn Miêu Hòa gia bên này thì cho rằng có thể cùng nhà có người đọc sách kết thân cũng là có phong cảnh. Hai nhà lại gần nhau nếu hai đứa nhỏ cũng có ý với nhua, trưởng bối liền không quá ngăn cản, nói chuyện đôi ba câu có khi cũng sẽ nhắc đến chuyện này. Nhưng lúc này gia gia Miêu Hòa mất, trong nhà phải giữ đạo hiếu, chuyện tìm bà mối làm mai mới bị trì hoãn lại.

Thẳng đến khi Miêu Viễn khảo trúng đồng sinh, Miêu Viễn gia lại cảm thấy chướng mắt ca nhi là Miêu Hòa, thâm chí tìm phương pháp khiến Miêu Viễn dọn đến trấn trên đọc sách, ngăn cách Miêu Hòa dây dưa, sau lưng còn truyền ra lời đồn bọn họ có khẳnng sẽ cùng nữ nhi của chủ bộ đính thân, một bộ dễn cảnh trở mặt không nhận người. Nhưng dù Miêu Viễn gia ngoài miệng có phủ nhận thế nào thì người trong thôn ai nấy trong lòng đều có chút chướng mắt.

Bất quá cuối cùng Miêu Hòa lại là người thành hôn sớm hơn Miêu Viễn. Đây là bút tích từ thôn trưởng.

Việc Miêu Viễn khảo trúng đồng sinh, làm thôn trưởng có chiến tích trong trị thôn lớn hơn rất nhiều, lập trường tự nhiên sẽ bất công cho Miêu Viễn gia. Thấy Miêu Viễn bị Miêu Hòa dây dưa, có tổn hại thanh danh, liền kêu họ hàng xa là Hoa đại thẩm bí mật tạo áp lực cùng giật dây, làm cho Miêu Hòa nhanh chóng tìm cái nhà chồng gả đi. Kể từ đó Miêu Viễn thoát khỏi Miêu Hòa, có thể thuận lợi cưới được nữ nhi chủ bộ, hắn làm thôn trưởng cũng sẽ chiếm được một phần công, ngày sau có hy vọng đòi chút chỗ tốt cho con cháu.

Còn về Miêu Hòa gia, thôn trưởng cũng không quên dùng kế ân uy cùng thi*, một bên nói Miêu Hòa dây dưa hán tử, thanh danh đều đã hỏng, ai còn dám muốn, nếu có thể tìm được nhà chồng gả đi thì đã là may mắn. Miêu Hòa gia thấy không còn trông mong được bên Miêu Viễn cũng liền đáp ứng, đem Miêu Hòa – còn chưa tin được Miêu Viễn thay lòng đổi dạ - cưỡng bách gả cho Dương Đại Lang. Đến bấy giờ mới có cái chuyện lúc trước người trong thôn bàn tán kia.

Lại nói đến Dương Đại Lang sau khi rời khỏi từ đường, liền chuyển hướng đến nhà Dương Nhị thẩm một chuyến.

Dương Nhị thẩm là bà nương của nhị thúc Dương Đại Lang, ở lão Dương gia xem như trưởng bối có bối vị cao nhất.

Nam nhân trong lão Dương gia đời trước, bao gồm cha Dương Đại Lang cùng nhị thúc tam thúc của hắn, đều bị gặp nạn trong một lầ săn thú nguy hiểm vào hai mươi năm trước. Thậm chí Dương tam thúc ngay cả xác cũng không tìm được, bị đại hổ gặp lần đó trực tiếp kéo đi, chỉ có Dương lão đại cùng Dương lão nhị may mắn mang theo trọng thương trở về, nhưng cuối cùng, Dương lão đại không trụ được lâu. Qua không lâu Dương lão đầu cùng bạn đời cũng vì đau buồn mà đi. Mà Dương lão nhị tàn phế một tay một chân, qua mấy năm cũng đồng dạng buồn bực mà chết.

Lão Dương gia cũng bởi vì vậy là suy tàn, vốn đang trụ trong đại phòng bằng gạch, bây giờ chỉ có thể khổ sở mà sống. Nương Dương Đại Lang bởi vì chịu đả kích trầm trọng không chỉ bị sảy thai, thân thể cũng trở nên hư nhược, hàng năm đều phải tiêu tốn tiền dược, tính thêm phần của Dương lão nhị cũng đủ đem vốn liếng ban đầu của Dương gia gặm sạch.

Cũng vì vậy Dương Đại Lang đặc biệt cảm kích nhị thẩm. Hoạn nạn thấy chân tình, vào thời điểm khó khăn gian khổ của Dương gia, Dương nhị thẩm dùng tay nghề thêu học từ nhà mẹ đẻ gồng gánh kinh tế gia đình trước khi Dương Đại Lang có thể một mình đảm đương.

Một khoảng thời gian trước khi nương của Dương Đại Lang từ thế, hắn đường đệ cũng chính là đại nhi tử của Dương nhị thẩm sinh tiểu tử, nhị nhi tử cũng cần chuẩn bị tân phòng, Dương Đại Lang liền đem nhà cũ Dương gia để lại cho một nhà nhị phòng, không màng nhị thẩm can ngăn mà dọn ra ngoài. Bên dưới hắn cũng không có anh em, nhà cũ để lại cho bọn đường đệ, cũng xem như là gốc rể của Dương gia.

“Nhị thẩm, cảm tạ nhiều ngày nay.” Dương Đại Lang ở trước cửa cởi xuống con thỏ treo bên hông đưa qua.

Dương nhị thẩm cõng một đứa nhỏ trên lưng, mặt đầy vẻ không tán đồng, “Lại đưa cái này để làm gì, thu hồi đi thu hồi đi! Ta hỗ trợ chăm sóc ca nhi cho ngươi còn không phải vì lão Dương gia hay sao. Con thỏ này của ngươi thật béo, mau mau đến trấn trên đổi ngân lượng đi, để dành chút tiền, thiếu cái gì cũng không thể thiếu tiền thuốc, nếu không sẽ không may mắn, sẽ làm gia đình mang theo điềm xui.”

Dương Đại Lang lại trực tiếp khom lưng, đem con thể để trên mặt đất. Hai con thỏ bị trói gắt gao không chạy được. “Trong sọt vẫn còn. Nhị thẩm nếu không nhận, ngày sau cũng không dám tới đổi thức ăn.”

Sau khi Dương Đại Lang chuyển nhà, thức ăn tự làm không được ngon miệng, thường lấy con mồi cùng Dương nhị thẩm đổi. Vừa nói như vậy, Dương nhị thẩm vẫn kiên trì từ chối vài câu bất quá cuối cùng chỉ phải nhận lấy, chính là vẫn luôn miệng nhắc nhở mãi.

“Không phải thẩm nhiều chuyện, ngươi ca nhi bên trong cánh tay vẫn còn dựng chí đúng không, có phải hay không không thật sự ở cùng nhau? Ngươi thành hôn đều đã gần được một tháng, liền tính cưới ca nhi này là muốn cho nương ngươi an tâm mà đi, nhưng cưới cũng đã cưới, chẳng lẽ còn có thể thay đổi sao? Ngươi cũng đừng để tâm người ta không cam nguyện, trong thôn cọc hôn sự nào mà chẳng như vậy. Ngươi muốn đem người hành sự này ca nhi còn có thể nghĩ chạy sao.”

Đối mặt với Dương nhị thẩm tận tình khuyên bảo, Dương Đại Lang chỉ ậm ừ.

Dương nhị thẩm dừng một chút, chần chờ nói, “Hay là ngươi vẫn còn...”

“Không có”, Dương Đại Lang lập tức đánh gãy.

“Ai, nhị thẩm biết ngươi là người tốt, ngươi đừng nghe người ta nói những thứ đó, hảo hảo sinh hoạt là quan trọng nhất, biết không?”

Nhưng người nọ như cũ vẫn chỉ đáp vài tiếng, Dương nhị thẩm cũng bất đắc dĩ.

Đã khuyên rất nhiều thứ, đại cháu trai này cùng cha hắn giống nhau, đã có chủ định rồi thì ai khuyên đều không nghe, như nhà cũ này nói nhường liền nhường. Ngẫm lại sau này chính mình hỗ trợ nhìn chằm chằm là được, liền xua tay ý nói Dương Đại Lang mai chạy về nhà, hảo quản quản tiểu ca nhi kia của hắn.