Sinh Hoạt Chậm Rãi Của Tiểu Ca Nhi Tại Dị Thế

Chương 1: Ca Nhi

Lần đầu làm chuyện ấy nên mình cũng còn khá bỡ ngỡ. Mình cũng không có miếng tiếng Trung nào trong đầu và chưa kịp beta nên là có lẽ sẽ có nhiều sai sót, hy vọng mọi người sẽ yêu mến và cho mình thêm động lực bằng những bình luận tích cực hoặc donate cho mình. Truyện của mình có set VIP vì đam mê cũng cần no bụng đúng hông cả nhà nhưng mình sẽ cố gắng giúp cả mọi người lẫn mình đều có được niềm vui từ bộ truyện. Bây giờ thì vào truyện nào.

---------~~~~---------

Trời hơi sáng, mơ hồ có tiếng gà gáy như tranh nhau từ nơi xa nổi lên.

Âm thanh không thể nghe được nơi thành thị hiện đại, gần đây trở thành phương thức Miêu Hòa dùng để phán đoán canh giờ.

Mặc dù lúc này không có ai quản việc y rời giường, y cũng không cần vì đuổi kịp giờ mà sáng đi chiều về phải tính thời gian lên tàu điện ngầm, nhưng thân thể này đã có đồng hồ sinh lý riêng, Miêu Hòa ở trên giường trở người mấy lần,vẫn là dụi dụi mắt, quyết định rời giường bận việc.

Nhưng mà thật lạnh a.

Thời tiết đầu mùa xuân, xuân hàn se lạnh, nếu không buồn ngủ, cho dù trốn trong ổ chăn nặng nề lại cứng rắn này thì vẫn như cũ không thể ngăn cản gió lạnh nhè nhẹ thổi vào nhà. Miêu Hòa xuống giường run run chà xát làm ấm thân mình, mới chậm rì rì đi vào phòng bếp nhóm lửa rửa mặt.

Y vẫn chưa quen dùng nước giếng lạnh băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo để rửa mặt, thà rằng phí chút thời gian, dùng củi đốt lửa lấy hơi ấm, đun bồn nước ấm hảo hảo lau.

Chú ý một chút liền biết Miêu Hòa tuyệt đối không phải hài tử lớn lên ở nông thôn. Nhưng nhìn căn thổ phòng* này của y, tuyệt đối là thứ thuộc về nông gia nông thôn, còn phi thường phi thường lạc hậu đơn sơ.

* Thổ phòng: nhà bằng đất, bùn đắp lên.

Thổ phòng không biết dùng biện pháp gì để cố định thành phòng, trên đỉnh có cỏ khô làm nóc nhà, miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió nhưng luôn có một cổ mùi tanh bùn đất quanh quẩn trong mũi. Tường phía đông trổ một cái cửa sổ, ván cửa sổ được thanh gỗ chống mở ra, chính là nguồn sáng chủ yếu trong phòng. Bài trí trong phòng cũng tương đối đơn sơ, trừ nhà chính chỉ còn hai gian phòng.

Nhà chính vừa là nơi dùng cơm vừa là nơi đãi khách, chỉ có một bộ bàn ghế dùng để ăn cơm, bên cửa sổ là mấy cái tủ chứa tạp vật. Sườn phòng phía đông là phòng ngủ, một giường bản gỗ, cùng rương gỗ dùng làm tủ quần áo. Phòng còn lại ở phía bắc là nhà bếp cùng nơi đặt nguyên liệu nấu ăn, gia vị. Thổ bếp cũng dùng bùn đất đắp lên không phải bằng gạch. Trình độ khoa học kỹ thuật của căn phòng quả thực như thuộc mấy trăm năm trước.

Sự thật cũng không sai. Miêu Hòa sau khi rời giường mặc một thân áo ngắn may bằng vải thô cùng quần dài, bên hông cột đai lưng, trên đầu tóc dài, không thể không học người khác dùng vải buộc một cái búi tóc, thành thành thực thực hóa trang một cổ nhân.

Nhưng cổ nhân cũng liền thôi, gặp phải tai nạn xe cộ Miêu Hòa mạc danh xuyên đến nơi này, sau đó liền hoảng sợ phát hiện, y, giới tính nhưng bị thay đổi…

“Hòa ca nhi, thức dậy sao? Thức liền mau mở cửa cho nhị thẩm!”

Nghe đi, chính là câu này. Nơi này tất cả mọi người đều gọi y là ca nhi.

Từ này trong thường thức của Miêu Hòa chưa từng được nghe qua, nhưng tại thời không quỷ dị này chính là loại giới tính thứ ba, ca nhi, thân thể cùng hán tử giống nhau, so với hán tử thì có chút gầy yếu, nhưng lại có công năng như nữ nhân, mang thai sinh con!

Đáng tiếc chính là sức lực của ca nhi so với hán tử thì kém hơn, khả năng sinh dục cũng không so được với nữ nhân, ngay cả năng lực làm nữ nhân mang thai cũng tương đối yếu kém, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở thành loại giới tính không được mong đợi nhất tại thế giới này.

Tuy vậy lại có một ưu điểm giúp giới tính ca nhi này còn có chút đường sống. Đó là nam thân nữ tướng*. Phân lớn ca nhi sinh ra so với hán tử tuấn tú hơn, thậm chí so với nữ oa tử còn thanh tú hơn. Một ít hán tử điều kiện không tốt vẫn rất nguyện ý cưới ca nhi về làm bạn đời.

*Nam thân nữ tướng: chỉ những người có giới tính là nam nhưng tướng mạo mang theo nét nữ tính.

“Ầm ầm ầm!!! Có người bên trong không!! Lên tiếng cái a!!!”

Tiếng đập cửa lại dồn dập vang lên, Miêu Hòa lau mặt, thở dài, chậm rãi hướng sân đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một đại thẩm thân thể mượt mà lắc lắc cái rổ trong tay, sắc mặt không tốt chờ đợi.

Thấy Miêu Hòa kéo cửa, liền sét đánh đùng đùng huấn* người.

*Huấn là mắng, dạy dỗ người á, nhưng mà vì là truyện cổ đại nên có một số từ mình muốn giữ lại cho đúng không khí.

“Người câm sao, mở miệng đáp một tiếng thực lao lực? Lâu như vậy cũng không mở cửa, ai biết có phải ngươi lại chạy mất hay không. Thẩm nhi nói cho ngươi, đừng nghĩ tới những chuyện hão huyền, hảo hảo cùng Đại Lang yên ổn sinh sống! Nếu không Dương gia chúng ta cũng phải dễ khi dễ, tuyệt không tha cho ngươi!!”

Miêu Hòa nhấp môi, không có phản bác.

“Ngươi ngẫm lại đi, ca nhi trong thôn có ai mệnh tốt như ngươi? Ngươi té bị thương liền cho ngươi bạc xem bệnh, để người dưỡng thương cũng không muốn ngươi hạ điền*! Đại Lang cho dù vào núi cũng nghĩ muốn ta tới đưa thức ăn, cuộc sống thế này như thế nào lại khổ? Còn ngại cái gì? Làm người còn có trời đất chứng giám, ngươi lại làm ra chuyện hỗn trướng này, người đang làm, trời đang xem, một ngày nào đó không chết tử tế được!! Thẩm cũng thấy sợ thay ngươi!”

*Hạ điền: xuống ruộng làm việc hoặc hiểu rộng hơn là làm việc nhà nông.

Đại thẩm miệng không ngừng mắng, đồng thời từ rổ cầm trên tay moi ra hai cái bánh thô, đưa cho Miêu Hòa, thực sự là tới đưa thức ăn. Miêu hòa vẻ mặt không tình nguyện mà tiếp nhận, nhấp môi muốn nói vài câu, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Đại thẩm thấy Miêu Hòa như vậy, liền hầm hừ, cảm thấy người này hết thuốc chữa, ngữ khí càng trở nên nghiêm khắc.

“Như thế nào, đây là muốn cãi lại? Chẳng lẽ thẩm ta còn nói sai sao? Hảo, nếu ngươi vẫn không nghe vào, thẩm liền minh bạch nói cho ngươi!! Người trong thôn ta đều đã chào hỏi qua, người nếu lại muốn chạy trốn hoặc làm chuyện không đứng đắn, tuyệt đối không tránh khỏi mắt người khác! Lần sau Đại Lang còn nghĩ bảo vệ ngươi, người làm thẩm ta đây tuyệt đối không cho, trực tiếp đánh gãy chân ngươi, biết không!?”

Nói xong đại thẩm lại trừng mắt liếc một cái, lúc này mới nổi giận quay người đùng đùng rời đi.

Miêu Hòa ở phía sau sờ sờ cái mũi, đóng cửa, sắc mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Trận trượng này đã diễn ra liên tục ba ngày, y đều đã quen. Cũng không biết cái nồi nguyên thân để lại khi nào mới có thể ném xuống.

Dựa vào ký ức tiếp thu sau khi tỉnh lại, tên của nguyên thân cũng kêu Miêu Hòa, làm vài chuyện khiến người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, thanh danh xấu đến không thể xấu hơn.

Nói đơn giản, trước khi Miêu Hòa gả chồng đã cùng một cái hán tử phong hoa tuyết nguyệt*, không còn trong sạch. Sau khi bị bắt gả vào Dương gia, vẫn tiếp tục cùng hán tử kia mờ ám không mình bạch. Thậm chí nhân buổi tối nào đó mưa sa gió giật, tính toán chạy tới trấn trên đi tìm hán tử kia, còn đem theo bạc của tân hôn phu lang, không ngờ lại bị ngã vào mương, trật chân, chạy không được, bị mưa xuân lạnh lẽo xối một đêm, bệnh nặng một hồi, đợi đến khi tỉnh lại thì người đã không còn, thân thể bị Miêu Hòa thế chỗ.

*Phong hoa tuyết nguyệt ở đây có thể hiểu là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hoặc là dây dưa không trong sáng á, nhưng mà mọi người yên tâm em thụ chưa có ứ ừ ư đâu nhen.

Vì thế khi Miêu Hòa biết rõ sự tình của nguyên thân quả thực xấu hổ không chịu được.

Ở nơi dị thế không trùng với bất kì triều đại nào, tam quan cùng hoàn cảnh so với cổ đại trong nhận thức của Miêu Hòa vẫn là đại đồng tiểu dị*. Tuy có người điều kiện tốt vẫn có thể nạp thϊếp, những đại bộ phận chỉ cưới một lão bà. Sau khi cưới gả, bất luận nam nữ, xuất tường* tuyệt đối là tội ác tày trời.

*Đại đồng tiểu dị: ít có sự khác biệt.

*Xuất tường là nɠɵạı ŧìиɧ á.

Trong thôn có cái ca nhi không quy không củ, cùng hán tử dây dưa không rõ, khẳng định sẽ làm người ngoài thôn xem thường Miêu gia thôn, ảnh hưởng nhân duyên của hán tử ca nhi khác, người trong thôn gặp mặt mắng chửi hai câu cũng xem như đúng tình hợp lí, huống chi Miêu Hòa còn được gả tới Dương gia.

Dương gia là một trong số ít người khác họ trong Miêu gia thôn, mấy chục năm trước chạy nạn lại đây, bén rễ nảy mầm, phần lớn đều lấy săn thú mà sống. Mới vừa rồi mắng người chính là Dương Nhị thẩm. Sau khi Miêu Hòa chạy trốn bị bắt lại, chỉ cần Dương Đại Lang không ở nhà, Dương Nhị thẩm mỗi ngày đều lại đây theo dõi, mắng người.

Cho nên Miêu Hòa có thể cùng nàng tức giận sao, ngượng ngùng, y cũng không có mặt mũi làm như vậy.

Miêu Hòa ở hiện đại chính là cái thanh niên tính tình mềm mại, suy nghĩ lạc quan, bằng hữu độc miệng ngẫu nhiên nói y thần kinh thô, nhưng từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được gia nãi nuôi lớn, tam quan bị lão nhân giáo dục, miễn cưỡng xem như đoan chính.

Cũng bởi vậy, xuyên qua mấy ngày nay, y có chút bị tình cảnh trước mắt vây khốn.

Sự tình chính là, y giống như có một cái phu lang kêu là Dương Đại Lang, nghe nói sau khi nguyên thân bệnh nặng, vì phải trả tiền dược, không thể không lên núi săn thú đã vài ngày không ở nhà. Đối với một người xuyên việt như Miêu Hòa mà nói, Dương Đại Lang liền giống như một người xa lạ.

Còn cần chạy trốn không? Nghĩ lại những gì Dương Nhị thẩm vừa mới nói.

Nguyên thân đã chạy một lần, thanh danh đã xấu đến không thể chịu được, nếu tiếp tục trốn đi, nghĩ thế nào cũng thấy đáng thương thay cho lão Dương gia.

Rốt cuộc Dương Nhị thẩm nói không sai, Dương Đại Lang không làm gì có lỗi với Miêu Hòa đời trước.

Hắn nguyện ý cưới cưới một người có thanh danh xấu như nguyên thân, cưới xong cũng không đem người xem như cu li mà sai sử, ăn uống cung phụng toàn dựa vào chính mình lên núi săn thú mà sống. Cho dù như vậy, nguyên thân vẫn không an phận mà bỏ trốn, sau khi tìm trở về, Dương Đại Lang thế nhưng vẫn còn nguyện ý đưa bạc cho nguyên thân chữa bệnh. Bỏ qua những điều kiện khác như tính cách tính tình gì đó thì đây chẳng phải là một người có trách nhiệm sao?

Tưởng tượng đến đây, Miêu Hòa liền thấy ngượng ngùng khi nghĩ mình vô tội, so với mình Dương Đại Lang chắc chắn càng là người vô tội hơn.

Mà thực tế càng phũ phàng chính là, cái khối thân thể này của Miêu Hòa cũng không chạy được xa. Thân thể này tựa như trẻ vị thành niên, nhỏ nhỏ gầy gầy, vai không thể gánh tay không thể nâng, vết thương ở chân lúc trước cũng chưa khỏi hẳn, đi đường còn phải đi từng bước. Này mà muốn chạy xa? Có thể trốn đến nơi nào?

Hơn nữa, nếu bất hạnh chạy trốn thất bại, Dương Nhị thẩm cũng nói là sẽ phải chịu kết cụ bị đánh gãy chân. Lúc trước nói qua, đối với nguyên thân người tại Miêu gia thôn sẽ không che chở, muốn lão Dương gia dùng tư hình, Miêu Hòa bị đánh chết cũng là điều có thể xảy ra.

Mấy ngày này tỉnh lại nghĩ tới nghĩ lui, Miêu Hòa không thể không đem ý định chạy trốn trong lòng đánh rớt.

Chỉ là nếu không chạy, lại vòng lại vấn đề ban đầu, Dương Đại Lang phải làm sao bây giò? Liền tính ở kiếp trước Miêu Hòa cũng có cùng tính hướng với hiện tại, nhưng không phải đưa bất kì ai đến y đều tiếp nhận.

Mà đối với thiết lập tính cách thâm tình đạm sâu với bạch nguyệt quang đến mức dám bò tường của nguyên thân, Miêu Hòa không dám ngay lập tức phá vỡ. Sợ rằng sẽ bị nhìn ra thân thể này đã bị thay đổi hồn, làm người đưa nữ vu đạo sĩ linh tinh tới sẽ bị thiêu chết.

Nhưng không phá vỡ nhân thiết, y ở Dương gia liền không có lập trường, muốn hòa li gì đó căn bản không có khả năng. Ngẫm lại là một người trượng phu, hẳn đều không thể chấp nhận nửa kia của mình tâm tâm niệm niệm tiểu vương hoặc tiểu tam bên ngoài mà hướng mình đòi ly hôn. Người thường gặp phải tình huống này, tuyệt đối là cũng muốn tranh khẩu khí một phen.

Cho nên, vẫn là kéo dài một đoạn thời gian như thế này đi.

Kéo dài tới khi y có thể bày ra một bộ hoàn toàn hết hy vọng đối với ai nhân trước kia, giảm bớt chút ít bất bình trong lòng Dương Đại Lang, chuyện hòa li mới có thể có chút khả năng. Nhưng trước khi thành công hòa li, tựa hồ chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Miêu hòa không tìm thấy tính cách cụ thể của Dương Đại Lang trong ký ức của mình, thật hiển nhiên nguyên thân tựa hồ không thật sự quá chú ý đến người này. Chỉ hy vọng đây sẽ là một hán tử có trách nhiệm, sẽ không trong lúc tức giận mà bạo hành gia đình.

Ai, y rõ ràng xuyên vào một thế giới hòa bình không có chiến loạn nhưng nơi nơi vẫn đầy hung hiểm.

Mặt mày ủ ê não bổ một vòng, Miêu hòa trở lại bếp.

Lúc này nước đã nóng, y lấy một gáo, thêm nước lạnh sau đó mới bắt đầu lau mặt. lau xong, người thoải mái một chút, trong nồi còn một ít nước sôi, liền đổ ra chén đem đến nhà chính. Dương Nhị thẩm đưa tới chỉ là bánh bột ngô cứng rắn khô khốc, không ngâm nước ấm Miêu Hòa cắn cũng không cắn đứt.

Chẳng qua mới gặm được một nửa cái bánh bột ngô, cửa viện liền vang lên tiếng động. Nghe như có người từ bên ngoài mở cửa.

Không gọi cửa mà trực tiếp mở cửa, thân mình Miêu Hòa hơi chấn động. Nghĩ thầm, có lẽ Dương Đại Lang về nhà.