Bác Sĩ Hoắc: Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 24: Nghê hầm

Hoắc Đình Phong từ từ nhắm mắt lại, nhếch khóe môi tự giễu, anh ghen với bạn trai cô, ghen đến phát điên lên rồi...

Có rất nhiều câu hỏi, cứ tưởng lúc đó sẽ nhận được câu trả lời từ cô, nhưng bây giờ, dường như đều không còn cần thiết để hỏi nữa.

Chu Đức Văn trông bộ dáng của anh có vẻ rất không thoải mái, nhẹ giọng hỏi:

"Hay là, đến bệnh viện một chút đi."

"Không cần."

Sau một lúc lâu, Hoắc Đình Phong mở mắt ra, đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước sâu:

"Giúp tôi chuẩn bị báo cáo thẩm định tài sản của công nghệ Thanh Viễn nhé."

Chu Đức Văn vô cùng kinh ngạc:

"Ngươi muốn thu mua nó sao?"

"Ừ, dự tính như vậy."

Sau nhiều năm tình nghĩa anh em, Chu Đức Văn còn không hiểu tính tình anh sao? Đây là tình thế bắt buộc.

Công nghệ Thanh Viễn.

Chu Đức Văn nhớ lại những thông tin liên quan đến công ty này một cách tỉ mỉ, mắt anh chợt sáng lên, vậy ra, cậu ta đang có ý định bước ra khỏi bóng đen năm xưa và vui vẻ trở lại sao?

Ý nghĩ này đã làm tiêu tan nỗi uất ức đè nén hơn nửa năm trong l*иg ngực Chu Đức Văn, anh thở ra một hơi thật dài, nếu không phải vì Hoắc Đình Phong đang bệnh, anh thật sự muốn dùng chân đạp ghê hết mức, làm một cú drift Cayenne tuyệt đẹp.

Ở nơi khác, Mẫn Nhi trở lại thư viện lầu ba, sau khi trả sách, chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên giáo viên gọi cô:

"Này bạn học, em để quên đồ này."

Cô nghi ngờ nhìn, cô giáo đưa cho cô một chiếc kẹp sách kim loại tinh xảo:

"Đây."

"Thưa cô, cái này không phải của em."

"Sao lại không phải?"

Cô giáo chỉ vào cuốn sách ứng dụng lập trình máy tính mà cô vừa trả lại và nói:

"Nó kẹp ở trong đây."

Cô giáo đẩy gọng kính đen lên, nhìn cô gái xinh xắn vẫn còn giả vờ trưng bộ mặt ngạc nhiên, nói đùa:

"Không phải của em, chẳng lẽ là của cô sao?"

Mẫn Nhi rất nhanh đã phản ứng kịp, chiếc kẹp sách này chắc hẳn là của Hoắc Đình Phong, cô nhận lấy, nhẹ nhàng cầm trong tay, rồi nói cảm ơn cô giáo.

Chiếc kẹp sách này có thể tùy chỉnh. Một con mèo bạc có bàn chân cong và tư thế lười biếng. Đuôi cong lên. Ngoại trừ bụng, các bộ phận khác đều được làm rỗng. Trông rất đáng yêu. Mẫn Nhi không thể không chạm vào nó. Khi đang sờ nắn, các ngón tay cô đột nhiên dừng lại, dường như có một ký tự được khắc trên mặt sau của bụng mèo?

Cô không trực tiếp lật nó ra, xoa nhẹ đầu ngón tay và cảm nhận được đường nét của chữ, xác định được rồi, cô gần như ngừng thở, nhịp tim không thể kiểm soát được... tim đập loạn như sấm, xé tan đầu óc của cô.

Mẫn Nhi.

Chữ được khắc trên người con mèo, là Mẫn Nhi.

Mẫn Nhi đột nhiên nhớ ra, lúc trước cô có hỏi cách thức liên lạc với Hoắc Đình Phong, nhưng cô không đưa thông tin của mình cho anh, thật ra số điện thoại của cô chưa bao giờ đổi. Hôm nay, khi cuộc gọi vừa được kết nối, câu đầu tiên anh nói, chính là gọi tên cô.

Làm sao anh biết đó là cô?

Trừ khi.

Nhiều năm trôi qua, anh vẫn giữ số điện thoại của cô.

Chương 10: Cuộc trò chuyện ấm áp

Mẫn Nhi lại lao xuống dưới lầu.

Hoắc Đình Phong đương nhiên không thể đứng yên ở mãi một chỗ, cô lê từng bước chân nặng nề, chậm rãi tiến tới gốc cây nơi anh vừa rời khỏi chỉ vài phút trước, ngẩng mặt đưa mắt đếm từng chiếc lá cây, hình bầu dục và có rất nhiều vân, trời vào hạ trong xanh, thế mà tia nắng vẫn len lỏi vào sâu trong kẽ lá.

Bóng cây bao kín cả người cô chẳng sót chút kẻ hở, như muốn ngăn cách cô với hiện thực xung quanh. Trái tim thổn thức tựa cơn mưa rào thoáng chốc. Mẫn Nhi muốn với lấy thứ mà cô đã bỏ lỡ, nhưng lại chẳng biết rốt cuộc là thứ gì.

Là trận mưa mùa đông vào năm hai cấp ba sao? Cơn mưa phùn dai dẳng, khiến cả người cô chật vật vì ướt đẫm, bước chân trên con phố dài, dài đến nỗi chẳng thể thấy nổi điểm kết. Hôm ấy là tháng 10 của năm hai, anh trốn khỏi tiết học để đi gặp ai đó với tâm trạng vui mừng khôn xiết, dường như đang tìm kiếm một đáp án, nhưng thứ chờ đợi lại là một cái kết buồn trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo gần cả năm trời.

Cũng có thể, cái thẻ kẹp sách kia không ghi rõ chữ “Mẫn Nhi”.

Khi đếm được một nghìn lẻ một chiếc lá, Mẫn Nhi bỗng tìm được câu trả lời, là chiếc thẻ đánh dấu sách bằng kim loại đang siết chặt trong lòng bàn tay.

Nó như một món quà đến bất chợt và khiến cô hạnh phúc trong thoáng chốc, nhưng dù đẹp đẽ đến mấy cũng chẳng thuộc về cô, nhất định phải trả lại.

Tâm tình cứ thế dần bình tĩnh trở lại, tĩnh đến mức có thể lắng nghe cơn gió thổi xào xạc không biết từ bao giờ đã nổi lên, Mẫn Nhi kiên nhẫn đếm mảnh lá cuối cùng, sau đó từ từ bước về ký túc xá thu dọn hành lý.

Thời điểm cô về đến nhà cũng là lúc bầu trời đã vào canh sập tối, đèn ngoài cửa biệt thự đều đã được bật sáng. Mẫn Nhi kéo va li vào nhà, mẹ cô đang nằm dài trên chiếc đi văng với một cốc trà còn bốc khói trong tay, bố cô lại ngồi xổm bên cạnh, giúp mẹ xoa bóp chân.

Đồng chí Tạ là bác sĩ chỉnh hình với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, kỹ thuật xoa bóp vô cùng kỳ cựu và thuần thục, nhìn vào biểu cảm hưởng thụ của nữ sĩ An là thấy cả. Mẫn Nhi vẫn nhớ rõ lúc nhỏ có lần cô múa ba lê ở Cung Thiếu Nhi, khi trở về vùng eo bị ê ẩm nên làm nũng muốn được bố xoa bóp nhưng ông lại bảo trẻ con làm gì mà có eo, cô rơi vào uỷ khuất, sao lại không có eo chứ? Eo nhỏ cũng là eo mà, tủi thân mà bật khóc thành tiếng. Ai ngờ sức tấn công của những giọt nước mắt còn chưa được phát huy đã bị mẹ cô kéo vào phòng tắm và ngâm mình trong bồn nước nóng.

“Mẫn Nhi đã quay lại đây.”

Tạ Viên Nguyên nhìn thấy con gái đứng ở cửa, bèn đứng dậy đi tới giúp cô đem va li vào phòng khách:

“Chắc con đói rồi, để ba đi nấu cơm. Sáng nay anh họ con vừa mang biếu chúng ta chút nghêu tươi đấy. Con nói xem canh đậu hũ nấu nghêu thế nào? Hay con muốn ăn nghê hầm?”