Mẫn Nhi xoa xoa chiếc bụng đói:
“Con muốn ăn cả hai!”
“Tuân lệnh.”
Tạ Viên Nguyên chấp nhận yêu cầu.
“Con nói chuyện cùng mẹ đi, bố đi làm cơm.”
“Vâng ạ.”
Mẫn Nhi theo vào bếp, rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng rồi trở lại phòng khách, An Dung Ngọc cũng đã ngồi dậy, hai tay lay lay thái dương.
Mẫn Nhi hiểu rằng công việc của mẹ ở công ty vô cùng bận, nhiều khi còn chẳng thể ngơi tay mà lo cơm nước, hệ quả kéo theo là đau dạ dày, nếu cường độ công việc tăng cao còn khiến bà đau nửa đầu...
“Mẹ, để con xoa cho mẹ.”
Khi đến gần, Mẫn Nhi phát hiện chân tóc của mẹ điểm một màu trắng lụa, như sương tuyết len dần vào một nửa đen còn lại, trông đặc biệt bắt mắt. Tóc mẹ cô trước kia chẳng những đen óng mà còn rất dài, nhưng vào năm đó, khi nghe tin từ chính miệng bác sĩ rằng đứa con gái duy nhất của bà đã trở thành người thực vật, có khả năng chẳng thể tỉnh dậy được nữa, bà đã ngất xỉu tại chỗ, chỉ trong một đêm, tóc bạc cũng dần xuất hiện.
Nghĩ đế đây, sống mũi của Mẫn Nhi chợt cay cay, nhịn không được nỗi nghẹn ngào mà cúi người về phía trước, An Dung Ngọc sờ lên khuôn mặt cô, dịu dàng hỏi:
“Thế nào, con ở trường học gặp phải chuyện gì không vui sao?”
“Không đâu mẹ.”
Mẫn Nhi khẽ khịt mũi, không để chính mình phát ra tiếng nghẹn ngào.
“Mẹ cùng bố đến Đôn Hoàng du lịch mà lại không mang con theo cùng. Thật quá đáng mà.”
An Dung Ngọc bật cười:
“Con vẫn là một đưa trẻ 5, 6 tuổi sao?”
Mẫn Nhi lẩm bẩm:
“Không ai giúp con xách cặp, không ai bóp chân cho con lúc mệt, càng không có ai giúp con chụp những bức ảnh đẹp cả…”
“Nào.”
An Dung Ngọc lại cười nói.
“Con tự mình kiếm bạn trai đi chứ.”
“Không tìm thấy ai cả.”
Người thích cô, cô chẳng thích, người cô thích, lại là chậu đã có bông.
“Nhìn thẳng vào số phận đi.”
An Dung Ngọc nói.
“Vấn đề tình cảm chúng ta không thể cưỡng cầu.”
Mẫn Nhi gật đầu tán đồng.
An Dung Ngọc lấy ở bên cạnh một cuốn sách nhỏ có hình hoa anh đào:
“Đây là bộ sưu tập váy mùa hè mới của studio năm nay. Con chọn vài bộ yêu thích, ngày mai mẹ bảo người đem đến nhà. Thứ sáu là tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà, cả nhà ta cùng trở về.”
Mẫn Nhi mở tập sách ra xem:
“Hai ngày trước con gọi về nhà thì được bà bắt máy. Bà vừa nghe giọng đã biết ngay là con, liền trở nên vui mừng khôn tả. Ông nội ở bên cạnh nói vọng vào rằng bà cười đến rớt cả răng giả…”
An Dung Ngọc nói thêm:
“Từ nhỏ đến lớn, con chính là đứa cháu mà bà yêu quý nhất.”
Mẫn Nhi nghiêng đầu:
“Là bởi vì con đáng yêu nhất nhà chớ sao.”
An Dung Ngọc cười vui vẻ, duỗi tay xoa xoa chóp mũi của cô.
Khoảng thời gian ấm áp của cuộc trò chuyện của hai mẹ con lặng lẽ trôi đi, Tạ Viên Nguyên dọn lên một bàn thức ăn nóng hổi, cởi tạp dề và gọi hai người họ xuống ăn.
Mẫn Nhi ăn những con nghêu hầm cùng canh đậu hũ, cảm thấy cuộc đời thật mĩ mãn, sau khi rửa chén bát cô lau tay ra ngoài, nhìn bố mẹ đang tình tứ ngắm trăng cùng nhau trong sân, cô nhún vai ghen tỵ rồi chuồn về phòng.
Tắm rửa xong xuôi, thuận tiện đắp cả mặt nạ, bị Tuệ An dẫn dụ kéo vào chơi hai ván Liên Minh Huyền Thoại, bị hành hạ đến thương tích đầy mình, một ván liên tiếp chết tận 13 mạng, kéo thấp sức mạnh của toàn đội, vị trí đi rừng của team đối thủ trở nên béo ngậy, vui vẻ rạo rực mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô:
“Cảm ơn cậu nha.”
Thực tế đã chứng minh rằng, sinh viên đứng đầu khoa máy tính không nhất thiết phải chơi game giỏi, tương tự như việc dù họ đã tốt nghiệp chuyên ngành của mình nhưng không thể sửa máy tính.
Mẫn Nhi thành công tự an ủi bản thân, rời game, tháo mặt nạ xuống, rửa mặt lại và ngã lưng xuống giường, chăn gối xung quanh vẫn còn vương hương vị của ánh nắng, khiến tâm trạng cực kì thoải mái.
Cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng trước đó vẫn có một vài chuyện phải làm.
Mẫn Nhi lôi điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Phong:
“Anh Hoắc, thẻ kẹp sách của anh vẫn đang ở chỗ em, anh xem khi nào thuận tiện thì đem nó về nhé.”
Chờ vài phút không thấy hồi âm, ngược lại phần thông báo trên Zalo tăng thêm vài yêu cầu kết bạn. Mẫn Nhi nhìn ba chữ “Hoắc Đình Phong” ở phần ghi chú, do dự chừng mười giây mới bấm chấp nhận.
Bạn đã thêm hsy, hiện tại có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.
Bên kia chậm rãi không có động tĩnh. Mẫn Nhi nghĩ thầm, có nên sao chép lại nội dung tin nhắn trước rồi gửi lại không? Ngay khi đầu ngón tay cô vừa động, một tin nhắn mới hiên thị trên trang.
hsy: Không cần trả lại.
Đây là một số khác.
hsy: Trả lại cho chính chủ.
Mẫn Nhi mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, rõ ràng cô hiểu ý của tin nhắn, nhưng lại cố tình không hiểu.
Trả lại thẻ kẹp sách hình con mèo về lại… chủ nhân ban đầu?
Câu này có nghĩa là…
Kẹp sách này vốn dĩ là thuộc về cô ấy?
Đột nhiên, Mẫn Nhi lộn mình như con cá chép bật dậy, từ trong túi lấy ra thẻ kẹp sách, lật ra mặt phía sau, cái chữ “Mẫn Nhi” kia không phải được tích hợp cùng thẻ, trông giống như được khắc ra bằng ngòi bút, hơn nữa từ nhỏ cô lại rất yêu mèo, nhưng mẹ lại dị ứng với lông mèo, trong nhà vẫn chưa từng nuôi, cô còn đang dự định kế hoạch sẽ nuôi một con mèo trong tương lai sau khi lập gia đình.
Có lẽ bởi hôn mê trên giường bệnh quá lâu, một vài mảnh ký ức đôi lúc rời rạc vụn vặt, dần hiện rõ với sự xuất hiện của người cùng sự vật liên quan.
Về việc nuôi mèo, cô cũng từng bàn bạc với Hoắc Đình Phong, hỏi anh có dị ứng với lông mèo không, anh bảo không, cô ôm mặt mừng rỡ, thật tốt quá! Chúng ta sau này nuôi một con nhé? Còn kéo lấy tay anh, lắc mạnh qua lại.
Cho nên, trước đây thẻ sách này là do Hoắc Đình Phong tặng cho cô?
Vì điều gì lại muốn chỉnh sửa lại thẻ kẹp sách này, tại sao lại tự tay khắc tên cô vào? Không phải anh ấy… anh ấy từng có chút thích cô sao?