Bác Sĩ Hoắc: Tình Đầu Là Cô Vợ Siêu Quậy

Chương 23: Không muốn

Giọng anh ta khôi phục lại sự tỉnh táo và bình tĩnh, như thể hai chữ "Mẫn Nhi" có vẻ thân mật trước đó chỉ là ảo giác của cô. Dòng suy nghĩ miên man của cô cũng bị cắt ngang, giống như tiếng ve kêu trên cành cây cao giữa mùa hè, ca hát vui vẻ không biết mệt mỏi dưới những áng mây trôi và nắng vàng, bị gió thu nhẹ nhàng thổi bay, suốt đời chỉ còn lại khoảng lặng trống rỗng.

Cô cũng đã từng suýt vì một chấp niệm mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, nhưng may mắn thay, chỉ là suýt nữa.

Nếu cô không tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài hàng năm trời đó, trên đời này sẽ không có ai nhớ đến cô: Tạ An Mẫn Nhi thích Hoắc Đình Phong, cô thích anh đến mức muốn ở bên anh cả đời.

Nhưng đó đã là dĩ vãng.

Những gì cô được dạy dỗ không cho phép cô vì sự ích kỷ của bản thân mà trở thành kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác.

Trong lúc đợi hồi âm từ bên kia, Mẫn Nhi nhắm nghiền mắt, hắng giọng:

"Anh Hoắc, anh đã đọc xong cuốn sách ứng dụng lập trình máy tính đó chưa?"

"A, đúng rồi nhỉ, giáo viên ở thư viện nói rằng nó đã quá hạn rồi... Nhưng tôi phải về nhà vào buổi chiều, có thể tôi sẽ không đến trường nếu không có việc gì cần thiết, vậy có thể làm phiền em trả sách giúp tôi sau khi đọc xong không?"

Cuộc gọi kết thúc.

Mẫn Nhi cầm chiếc điện thoại di động đứng sững sờ trên hành lang, thỉnh thoảng có vài học sinh mượn sách đi ngang qua, bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp, chẳng có tiếng trò chuyện nào, không có gì xen vào trầm tư của cô. Cô cúi đầu nhìn chậu hướng dương dưới chân mình, do lâu ngày không được tưới nước và cắt tỉa nên những chiếc lá đã héo rũ rồi rũ xuống, không một chút sức sống.

Hình ảnh đó càng khiến lòng cô thêm nặng trĩu.

Hoắc Đình Phong nói qua điện thoại rằng anh đang đến.

Có nghĩa là cô chắc chắn sẽ được gặp mặt.

Mẫn Nhi đi qua đi lại trên hành lang, cửa thang máy cách đó không xa cứ đóng rồi lại mở, từng đợt từng đợt người đi lên.

Cảm thấy chỉ trong nháy mắt, Hoắc Đình Phong bước đến, Mẫn Nhi không do dự nữa, cầm túi xách chạy xuống.

Không đâu mát mẻ dễ chịu như bên trong đại sảnh, bên ngoài nắng chói chang, bầu trời không một gợn mây, trong xanh vô cùng nên từng tia nắng đều rất chói chang.

Hoắc Đình Phong đứng trong bóng râm, vẫn còn sốt, chiếc áo sơ mi đen vừa thay trước khi đi ra ngoài giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh ở vạt sau lưng, có thể thấy bằng mắt thường, cả người rất khó chịu, nhưng dáng đứng vẫn rất thẳng.

Không một ngọn gió, và cái nắng khiến cơ thể phả hơi nóng.

Tầm mắt của anh trở nên mờ mịt vì choáng váng, cảnh vật xung quanh như mờ đi, đột nhiên, một dáng người mảnh khảnh xông đến, tóc dài buộc thành chùm, cô mặc một chiếc váy đơn giản màu oải hương với thắt lưng trắng nhỏ quanh eo, vạt váy đong đưa theo từng chuyển động của bước chân.

Cô gái xinh đẹp chậm rãi bước ra khỏi ánh mặt trời tiến về phía anh.

Cô ấy có làn da trắng trẻo, không phải màu trắng bệch khi nhốt mình quá lâu trong nhà, mà giống như màu trắng sáng, ánh lên từ trong ra ngoài.

Trong phút chốc, cây cối xanh tươi trở lại, hoa lại tỏa hương thơm quyến rũ.

Hoắc Đình Phong chỉ nhìn cô tiến lại gần mình.

"Anh Hoắc, thật ngại quá, lại còn làm phiền anh đặc biệt đến đây."

Lời nói khách sáo và nụ cười xa cách của cô, giống như một mũi kim nhẹ nhàng đâm vào trái tim Hoắc Đình Phong, đau đớn chồng chất, nhưng gương mặt anh tuấn không biểu lộ cảm xúc nào, thản nhiên nở nụ cười:

"Anh mới là người làm phiền em đấy chứ."

"Không có đâu."

Mẫn Nhi lắc đầu, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô nhận ra sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, ẻo lã dính vào trán anh, chẳng lẽ anh bị bệnh sao? Cô cảm thấy trong lòng càng khó chịu, vừa ốm lại còn tự mình giao sách, ngày một ngày hai cô cũng đâu có vội, sao lại phải bận tâm như thế?

Sao lại cần nó đến vậy?

Đương nhiên sẽ có một người quan tâm bên cạnh anh ấy, cũng không đến lượt cô.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, tưới nước cho hướng dương đang hấp hối, trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, dọn dẹp... Tóm lại, cô rất bận rộn và bận rộn, không có thời gian để lãng phí.

Mẫn Nhi khẽ cười với anh:

"Vậy, em đi trả sách trước đây, tạm biệt."

Dứt lời, cô xoay người rời đi, vạt áo bay trong gió, cô cũng không thèm để ý, chàng trai ấy đang dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn theo bóng lưng cô.

Sau khi Mẫn Nhi vào thư viện, cách đó không xa, một chiếc Cayenne màu đen chạy đến, chậm rãi dừng ở bên cạnh Hoắc Đình Phong, cửa sổ ghế lái hạ xuống, Chu Đức Văn thò đầu ra ngoài:

"Lên xe đi, nóng như vầy dễ ngất xỉu lắm!"

Anh cứ đứng như thế, con gái nhà người ta không thèm nhìn lại, đây không phải tự ngược đãi bản thân sao?. Ủng hộ chính chủ vào ngay { ТRUМTRU YEИ.v n }

Nó thực sự là cực hình.

Chu Đức Văn nhớ mấy ngày trước, anh ấy đã hỏi Hoắc Đình Phong về việc gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện, kết quả là bị lơ đi, chẳng một câu trả lời, nhưng anh biết được một bí mật lớn: hóa ra mối tình đầu của anh ta hiện tại đã có bạn trai.

Cảnh ngộ khốn kiếp này là cái mẹ gì vậy? Toàn khiến Hoắc Đình Phong gặp gỡ con người cao ngạo này.

Trong thế giới tình cảm, Chu Đức Văn tin rằng không có giới hạn nào thấp hơn nữa, ngoại trừ bạn bè và phu nhân không thể ức hϊếp được, còn lại chỉ cần anh ta muốn, không có mối quan hệ nào là anh ta không thể cướp được, thậm chí anh chỉ cần nhướn mày, người đó sẽ tự di chuyển đến chỗ anh ta.

Nhưng Hoắc Đình Phong không thể làm chuyện như vậy, ba quan điểm của anh ấy còn tích cực hơn diện mạo của anh, Chu Đức Văn chỉ có thể âm thầm rơi hai giọt nước mắt thương cảm cho anh, phải chi cô gái kia chia tay bạn trai thì tốt rồi...

Hoắc Đình Phong ngồi trên xe, thần sắc không có gì khác thường, chỉ trông rất mệt, ngay cả nói cũng không muốn nói.

Khi Mẫn Nhi gọi, anh vẫn đang ngủ say, bị đè nén bởi một giấc mơ nặng nề, giấc mơ rất hỗn độn, giống như mớ mảnh gương vỡ vương vãi trên sàn nhà, nhặt lên một mảnh, lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi.

Chập tối mùa đông, bầu trời xám xịt, vẫn mưa li ti, cô gái tóc ướt, đôi mắt đỏ hoe, tiếng khóc bị kìm nén, cơ thể khẽ run rẩy, tựa như Mèo con đáng thương bị người ta vứt bỏ:

"Hóa ra anh đối với em là như thế..."

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt cô:

"Hoắc Đình Phong, anh yên tâm, sau này em sẽ không thích anh nữa!"

Cô lao vào màn mưa.

Anh vội vươn tay ra, chỉ bắt được một luồng khí lạnh như băng.

Nhạc chuông đột nhiên vang lên, Hoắc Đình Phong còn đang mơ hồ, không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Một lúc sau, anh mới sờ điện thoại trên đầu giường, miễn cưỡng mở mí mắt ngái ngủ, liếc nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, sau khi cuộc gọi được kết nối, một cách tự nhiên, anh gọi tên cô.

Bỗng nhiên anh rất muốn gặp cô.

Thế là, anh lập tức đến đây.

Rõ ràng cô không muốn gặp anh nhiều như vậy.