Tạ Ninh hơi nghiêng đầu, đột ngột nhìn chằm chằm vào cô.
Khuôn mặt anh nghiêm túc dễ dàng đánh người ta trở tay không kịp.
Anh hỏi về chuyện báo cáo của huyện Thuần Hóa, anh nói cô không biết sao, số liệu của huyện Thuần Hóa được thu thập bởi đội do trưởng phòng Từ dẫn dắt.
Đầu của Vệ Uyển trống rỗng vài giây, cô ngơ ngác nhìn Tạ Ninh.
Động tác quay người lấy hộp thuốc của Tạ Ninh khiến cô phục hồi tinh thần lại, bất chấp lông tơ cả người đang dựng đứng, cô đứng dậy xoay người châm lửa cho lãnh đạo.
Trong ngọn lửa màu cam xanh, Tạ Ninh ngước mí mắt lên nhìn cô, con ngươi đen nhánh bình tĩnh khiến người khác sợ hãi không dám nhìn vào.
Ngọn lửa đang nhảy múa trong con ngươi kia giống như đang đợi chờ câu trả lời của cô.
Vệ Uyển chậm rãi ngồi lại, uống một ngụm nước để ép bản thân sắp xếp lại những suy nghĩ rung tung rối loạn trong đầu.
Khi thu thập số liệu ở huyện Thuần Hóa, Vệ Uyển đang đi nghỉ đông.
Khi đó cô dẫn A Giang đi Thượng Hải tìm một bác sĩ Trung y có tiếng, cho nên cô cũng không biết rõ là ai đi thu thập số liệu.
Nhưng mà bây giờ dữ liệu của huyện Thuần Hóa lại xảy ra vấn đề. Cho dù vấn đề có nằm ở đâu, trưởng phòng Từ cũng không thể thoát được liên can.
Tạ Ninh đang thử thách cô, xem cuối cùng là cô trả lời như thế nào.
Nếu cô lập tức đẩy vấn đề lên người của trưởng phòng Từ, không loại trừ khả năng trưởng phòng Từ không có cơ hội trở về chức quan cũ.
Đây chính là cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt nhất. Trưởng phòng nguyên bản bị miễn chức vụ, vậy không phải là người tạm thời như cô lên chức à?
Đổi một góc nhìn khác, nếu giải vây cho trưởng phòng Từ lại có thể chứng minh cô làm việc không khách quan; nhưng nếu không giải vây cho ông ta thì lại chứng tỏ cô vì thăng chức mà không có nhân tình.
Một hồi lâu, thuốc lá của Tạ Ninh đã hút hơn nửa điếu rồi, anh vươn ngón tay ra gẩy nhẹ tàn thuốc.
Anh rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ câu trả lời của cô.
Vệ Uyển liếʍ bọt nước bên môi, dịu dàng mà lại thẳng thắn, ngậm chặt miệng không nói chuyện về việc trách nhiệm cuối cùng nằm ở ai – lời trong lời ngoài của Tạ Ninh đều đang dẫn đường cho cô, để cô nói cuối cùng là trách nhiệm của ai.
Nhưng mà cô hoàn toàn không kết luận được, thứ nhất cô không có tư cách, thứ hai cô không có lập trường gì cả.
Huống gì đây chính là một cái bẫy rập trần trụi, nói thế nào cũng sai.
Điều duy nhất mà cô có thể là chỉ có trần thuật một cách khách quan những chuyện bản thân biết.
Miệng là của cô, giọng nói cũng là của cô, nhưng mà trí óc cô như đang quay mòng mòng ở một nơi xa hơn.
Tạ Ninh hút xong một điếu thuốc, thở ra một hơi khói đầy mù mịt, và đang quan sát cô sau lớp khói thuốc đó.
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha