Khi Vệ Uyển đi ra ngoài, cô trông như được thoát ra khỏi phòng hành hình vậy.
Hành lang trống trơn không một bóng người, cô chống tay vào tường nhanh chóng hít sâu một hơi. Đưa tay lên lau trán, một lớp mồ hôi lạnh mỏng đã phủ đầy trán.
Sở sẽ nhanh chóng có một cuộc họp và sau đầu năm sẽ có một nhóm mới được thành lập để có thể tái điều tra lại.
Ngày 27 âm lịch, đột nhiên Vệ Uyển nhận được sắp xếp công việc, cô cần phải đi công tác cùng với Tạ Ninh ở thủ đô.
Danh sách đi thủ đô có trưởng phòng Diêu của phòng Nghiệp vụ Dược, Phó giám đốc Ôn, Tạ Ninh, tài xế kiêm hậu cần Đại Chiêu, hai nữ nhân viên là chị Chu và Vệ Uyển.
Chị Chu thuộc phòng Thanh tra cũng là nhân tài trong việc xã giao, cô ta đi theo là chuyện có lý.
Người trong danh sách bị đàm tiếu nhiều nhất chính Vệ Uyển, trưởng phòng tạm thời.
Mọi người ngầm bàn tán xôn xao.
Có người nói cô dựa vào vẻ ngoài nên gần quan được ban lộc, có người nói trước kia đã cảm thấy cô có tâm kế, không thì sao Chương Thừa vừa mới tới được mấy ngày cô đã câu được người ta luôn rồi.
Vệ Uyển rất có năng lực trong việc tạo dựng các mối quan hệ, luôn có người tới nói cho cô biết người ta nói gì, lan truyền dìm nhau ra sao. Rồi lại chuyển chủ đề, mong cô sau này có thể được cô chiếu cố nhiều hơn.
Ai cũng biết đi theo lãnh đạo công tác có ý nghĩa gì, chắc chắn không bao giờ sai là cô đã tiến vào tầm mắt của lãnh đạo.
Lãnh đạo nhìn mình thuận mắt, chuyện gì cũng dễ nói cả.
Vệ Uyển cũng mặc kệ mấy người kia nói như thế nào nữa. Mục tiêu của cô cũng rất rõ ràng – muốn cho lãnh đạo nhìn cô thuận mắt.
Bây giờ trong nhà chỉ có thể dựa vào cô. Cô tới đây làm việc không phải để cho qua ngày.
A Giang tàn tật chứng tỏ sau này con đường sinh tồn cực kỳ gian nan, người làm chị như cô nhất định phải chịu trách nhiệm cho tương lai sau này của A Giang.
Một ngày trước khi khởi hành, Chương Thừa cũng tới tìm nàng, biểu cảm trên khuôn mặt có thể nói là méo mó.
Vệ Uyển biết rõ hắn ta suy nghĩ cái gì. Hắn ta không ngờ đường đường một tiến sĩ như mình còn ko bằng cử nhân đại học, người này lại còn là bạn gái hắn ta.
Trong miệng hắn ta luôn nói khinh thường những người luồn cúi, nhưng mà một khi có người nào vượt qua hắn ta, hắn ta không thể cân bằng được tâm lý của mình được.
Chương Thừa rất phẫn nộ: “Vệ Uyển, tôi không ngờ cô là loại người như vậy!”
Vệ Uyển đã biết rõ cả hai không có khả năng tiếp tục, cô rất bình tĩnh hỏi lại: “Tôi như thế nào?”
Chương Thừa chỉ vào cô: “Cô không có chút gì gọi là liêm sỉ sao?”
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha