Tạ Ninh đang gọi điện cho sở ở thủ đô, giọng điệu anh nói chuyện vừa ôn tồn lễ độ nhưng vẫn có khí phách, tiêu sái, giống như anh chỉ đang nói việc nhà với bạn bè.
“Nếu như không chê tôi quấy rầy, Tết tôi nhất định sẽ tới thăm.”
“Lạnh không?” Cách mấy mét truyền tới câu hỏi thăm.
Vệ Uyển mới đầu còn chưa ý thức được là anh đang nói chuyện với mình, sau khi nhận ra, cô ngay lập tức đứng dậy, cười: “Không sao cả. Phòng có thông hơi nhiều cũng tốt với thân thể.”
Khóe môi Tạ Ninh nhếch lên một chút như là cười nhưng lại không giống như thật sự đang cười, tựa hồ đây chỉ là hành động nhếch khóe môi bình thường, rất có cảm giác tự để người hiểu lấy.
Dù sao, lúc này Vệ Uyển chẳng thể tự hiểu được cái gì.
Cô đi lên trước vài bước rồi đứng yên: “Giám đốc Tạ, anh có việc gì muốn dặn dò sao?”
Tạ Ninh nói cũng được, rồi bảo cô đi đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ văn phòng là cửa sổ dạng Âu Mỹ đẩy ra bên ngoài, có một lớp kính được đẩy từ dưới lên.
Gió lạnh thổi vào vù vù khiến cho mặt của Vệ Uyển vừa đau vừa rát.
Cô duỗi tay với lấy tay cầm cửa sổ, kéo vài cái nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Nếu muốn dùng thêm lực cô cần phải nhón chân lên và duỗi xa hơn một chút nữa.
Theo góc nhìn của Tạ Ninh, tay trái của Vệ Uyển chống lên bệ cửa, cánh tay nhỏ dài vươn ra thẳng tắp, chiếc váy màu đen tạo nên một đường cong tròn mẩy mà lại mượt mà.
Đôi chân dài mang cao gót rướn lên, khiến nó vốn đã dài nay lại càng thêm dài hơn.
Áo len mỏng hở cổ bị kéo lên vì động tác rướn người để lộ một chút vòng eo thon nhỏ, áo sơ mi mang ở trong vừa người uốn lượn theo đường eo kia.
Quả thực là chỉ cần nhìn là thấy, anh liếc mắt một cái, eo cô thon đến mức có thể dùng một tay ôm trọn được.
Tạ Ninh bỏ kính xuống, đôi mắt anh rũ xuống, anh đứng dậy đi tới.
Vệ Uyển mẫn cảm nghe thấy tiếng bước chân, mẫn cảm nhận ra ngực của người đàn ông đó chỉ cách sau lưng cô mấy phân, mẫn cảm ngửi thấy hơi thở lạnh lùng đặc thù trên người của anh, nhưng mà nhiệt độ cơ thể của anh vẫn rất ấm. Cho dù chưa trực tiếp tiếp xúc nhưng mà nguồn nhiệt đó cứ bốc lên thành một dòng nước ấm vô hình cuồn cuộn lao tới cô.
Toàn thân Vệ Uyển nóng bừng, không kịp đóng lại cửa sổ, Tạ Ninh ngay lập tức đóng lại.
Tạ Ninh rót một ly nước ấm đưa cho Vệ Uyển, để cô ngồi xuống nói chuyện trên sô pha.
Trên đầu là tiếng điều hòa điều chỉnh nhiệt độ vang lên ù ù, Vệ Uyển uống nước, cơ thể dần ấm lên.
“Công việc của trưởng phòng tạm thời có mệt không?”
“Cũng tốt, đều nằm trong phạm trù công việc bình thường cả.”
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha