Nhỏ Con

Chương 24: Đắng

Mở cửa phòng, thân ảnh nhỏ bé được trùm gọn trong chăn, chỉ mờ mờ thấy được đôi hàng mi dày cong, cùng mái tóc bù xù nơi má trái.

Khẽ cục cựa thân mình, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu như lại mơ thấy những điều kì lạ. Những giấc mơ về hình bóng một người con trai luôn xuất hiện bên cạnh em cứ lặp đi lặp lại trong suốt một tuần nay như một điềm báo. Em nhỏ vốn nhát người lạ, nay lại lo lắng xen chút tò mò về người con trai cứ chui vào giấc mơ của em mỗi buổi tối.

Bà khẽ mỉm cười hôn nhẹ vào cái má bầu bĩnh có chút hồng hào sau những tuần liên tục chữa trị mà tốt hơn. Mắt bé con nhíu chặt rồi lờ mờ mở ra, hai bóng dáng phụ nữ đứng đó làm em ngơ người trong chốc lát.

"Có hai mẹ sao ?"

Giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra làm hai người phụ nữ bỗng hít sâu mà nín cười, khóe miệng cong thành một vòng lớn. Bé con này không khỏi quá đáng yêu đi!!!

Người phụ nữ tay cầm gấu bông, trong lòng ôm bánh ngọt vội bước đến bên giường. Tay đặt nhẹ quà ở mép giường như không muốn em nhỏ giật mình rồi thì thầm với em. Bà cũng không biết rằng trong mắt mình đong đầy yêu thương khi nhìn đứa nhỏ này. Đứa nhỏ này khiến bà muốn yêu và được yêu.

"Chào con, cô là hàng xóm cạnh nhà. Con đáng yêu quá, sau khi khỏe bệnh sang nhà cô chơi nhé".

Giọng nói lạ làm em tỉnh táo hẳn. Ngước mắt nhìn chằm chằm, em giật mình nhận ra không phải mẹ mình. Vội đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc như cầu mong sự giúp đỡ, em vốn không biết người phụ nữ này.

Ba mẹ có dặn, em không được nhận quà hay lại gần người lạ, vì họ sẽ làm hại em, sẽ làm em đau. Mang trong mình mầm bệnh yếu ớt, em luôn mong bản thân không phải chịu đau nữa, em muốn bản thân được chạy nhảy, vui đùa cả ngày mà không phải nằm một chỗ trên giường, ngày ngày đợi ba mẹ tới.

Ông bà như liều thuốc làm em cam tâm chịu đắng mỗi ngày, nhưng đồng thời họ cũng là liều thuốc giải, mang em nhỏ gần với sự tự do. Em không muốn thϊếp đi trong cơn đau đớn quằn quại và rồi tỉnh dậy với những ống truyền cùng hàng tá bác sĩ bên người.

Bước dài ôm bé con vào lòng, bà xoa nhẹ tóc bé con hòng vỗ về sự hoảng loạn nơi em.

"Mẹ đây, bé con ngủ ngoan dậy rồi sao"

Chìm vào vòng tay ấm áp, em ôm chặt eo bà, miệng lí nhí những lời khó hiểu. Như càu nhàu, những cũng như đang trách mẹ, sao lại không ôm em khi bước vào phòng như mọi khi.