Nhỏ Con

Chương 23: Dỗ dành

Thời điểm An tròn bảy tuổi cũng là lúc bệnh em trở nặng. Ba mẹ phải chạy đôn chạy đáo gửi em hết bệnh viện này sang bệnh viện khác. Bác sĩ nào cũng hết lòng thương yêu bệnh nhân nhỏ vừa ngoan lại xinh xắn này. Họ cũng cho rằng cơ thể yếu ớt bẩm sinh của An là căn nguyên khiến em phải chịu đựng mọi đau đớn.

Gia đình lục đυ.c làm ông bà phải vội thu xếp mọi công việc để về nước, nay vì bệnh tình của bé con, lòng họ vừa gấp vừa tràn đầy áy náy.

"Nếu không phải sinh non, thân thể bé con sẽ không ốm yếu, con cũng sẽ không phải chịu đau đớn. Đều tại em"

Bà tủi thân, ôm mặt khóc. Nỗi niềm tự trách đầy ắp mỗi khi bà nhìn thấy con mình phải tiêm thuốc, truyền nước mỗi ngày. Khuôn mặt bé con nhíu chặt lại, đôi bàn tay nhỏ bé bấu víu lấy góc áo bà như sự phản kháng nhỏ duy nhất từ em, mọi hành động còn lại đều là ôm bà mà mỉm cười. Bé con nhỏ sợ run nhưng lại buông lời dỗ dành người lớn hơn.

"Không sợ. Có mẹ ở đây con chẳng đau xíu nào"

"Mẹ ơi, mẹ ôm con đi. Ôm ôm sẽ hết đau ạ"

"Thuốc đắng nên hôm nay ba có mua kẹo cho con. Con có để dành cho mẹ, mẹ muốn vị nào ạ"

Mỗi lần gặp, lại là một lần hối hận. Bà từng cầu mong rằng đứa trẻ mình sinh ra sẽ ngoan ngoãn, sẽ không quậy phá, luôn khỏe mạnh và hạnh phúc trong vòng tay mình mà trưởng thành.

Nhưng rồi bà nhận ra, đứa trẻ quá ngoan này lại khiến lòng bà đau đến chết lặng.

Ba em ngày ngày ôm bà vào lòng mà vỗ về. Trong ông đầy nỗi lo âu, ông vừa lo vợ mình sụp đổ, vừa lo sợ tinh linh nhỏ mệt mỏi mà buông tay rời khỏi họ. Ông vốn không tin vào thần linh, nay lại cầu mong ông trời không mang đứa trẻ của họ đi. Đứa trẻ chọn họ làm cha mẹ, cũng là đứa trẻ mà họ muốn nuôi cả đời.

Cùng lúc đó, ngôi nhà bên cạnh luôn trống vắng, nay lại sáng đèn chào đón một người phụ nữ lạ mặt. Ông bà vì quá bận cũng không để ý, cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện trước cửa nhà họ cùng một giỏ hoa. Đó cũng là người phụ nữ đến bệnh viện làm quen với bé con trong suốt những ngày tiếp theo.

Nhìn thấy tấm ảnh An ở trong nhà của hai vợ chồng, lòng bà chờ mong muốn gặp búp bê nhỏ này. Cơ hội chợt tới khi mẹ em nhờ bà chở mẹ tới bệnh viện.

Xách trong tay bé thỏ nhỏ, cùng hộp bánh ngọt. Bà hào hứng cùng mẹ em trò chuyện, mỉm cười từ chối khi mẹ em nhắc đến việc không cần quà cáp cho bé con. Dù sao ấn tượng đầu quan trọng, bé con này bà thích, quà cáp sao có thể thiếu được.

Ở điểm nào đó, giữa bà và Phil cũng không khác nhau mấy. Vừa háo sắc vừa thích dụ dỗ con nít !