Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 25: Tự thẩm du (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Cả cơ thể mệt mỏi vẫn luôn đè nặng lên người Tô Huỳnh, cô đã nghĩ tìm một chỗ vùi đầu vào ngủ, không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, nhưng ngay thời khắc này, cảm giác khác lạ ở hạ thân ập đến, ham muốn nhanh chóng lấn át đi sự mệt mỏi và lúng túng.

Tô Huỳnh cắn chặt môi, ngón tay như bị nhiễm ma lực, hoàn toàn mất khống chế chạm vào phía bên trên phần đùi trong mềm mại sờ soạng.

Mặc dù cửa phòng tắm đã bị khóa, nhưng cô vẫn mơ hồ lo lắng, dựa lưng vào cánh cửa chăm chú đề phòng, đồng thời, đầu ngón tay như trút được gánh nặng, cũng từ phía trong đùi hướng lên giữa hai chân dò xét.

Khăn giấy dù có lau thế nào thì cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, khi bàn tay Tô Huỳnh xoa nắn nhẹ cô bé thì hoàn toàn không nhịn được nữa, ngửa mặt lên thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thực sự đã rất lâu rồi cô không làʍ t̠ìиɦ.

Phần thân dưới của Tô Huỳnh có rất ít lông, thưa thớt nhưng mềm mại, lòng bàn tay từ trên xuống dưới bao phủ toàn bộ địa phương ấy, lôиɠ ʍυ không chỉ cọ vào lòng bàn tay mà còn cọ vào cả cánh môi âʍ ɦộ, làm cho phía ngoài cửa mình của cô cũng bắt đầu ngứa ngáy, làm giảm đi cảm giác ngứa bên trong âʍ đa͙σ.

"Ưm……"

Rốt cuộc ngón tay cô cũng đưa vào, một làn hơi tê dại cuốn sạch tâm trí, hơi thở của cô lúc này trở nên gấp gáp và nóng bỏng. Cô cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng chen vào, chuyển động vào ra theo khe thịt ẩm ướt, lúc vô tình lướt qua hạt tròn nhô ra ở trong khe thịt, cả người cô khẽ run lên mấy nhịp, cứ như vậy mấy lần, cô bắt đầu tập trung tiến tới công kích hạt nhỏ kia.

Thân thể cô càng ngày càng khô nóng, phía sau lưng thấm ướt làm cho quần áo dán chặt vào da, không biết là mồ hôi trên đường về chưa khô hay là do nỗi khô nóng nãy giờ trong người phát ra.

Quần jean và qυầи ɭóŧ đều tụt xuống đầu gối, bởi vì cơ thể thỏa mãn cơn du͙© vọиɠ, có thể nhìn thấy khoảng đùi lộ ra ngoài của Tô Huỳnh đang run lên, cô tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà chính mình mang lại, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến cảm giác khi được làʍ t̠ìиɦ cùng Trương Bác Viễn, chỉ là cảnh tượng vừa bắt đầu tưởng tượng, trong lòng cô đã thấy buồn nôn.

Cô mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Đàm Thương.