Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 24: Lại tiếp tục ngứa ngáy (2)

Chuyển ngữ: team sunshine

Tô Huỳnh không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào khi nghe câu này.

Tất cả mấy người này ai cũng đều mang theo súng, đêm hôm khuya khoắt còn lao vào sống mái với nhau, thế mà bây giờ dám mở mồm ra nói chuyện với cô về nhà nước pháp quyền. Đây không phải nói nhảm thì là gì? Nhưng dù gì người ta cũng nói như vậy rồi, Tô Huỳnh không thể tiếp tục hỏi, vậy là cả hai lại chìm vào im lặng, đột nhiên A Uy lại nói "Tôi thấy anh Thương rất thích cô."

Tô Huỳnh giật mình, lập tức thuận theo chủ đề của anh để nói, "Không thể nào, anh quên lần đầu tiên anh Đàm đã ném tôi ra ngoài rồi sao?"

“Nếu anh Thương không thích, anh ấy sẽ không tìm cô tới lần thứ hai.” A Uy tạm ngừng lại rồi mới nói tiếp, “Anh Thương chơi gái, chưa bao giờ ăn lại đến lần thứ hai”.

Cái gì mà "chơi" với "ăn", những từ này làm Tô Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, những tên đàn ông này thật sự coi phụ nữ là đồ rẻ tiền, còn cái tên Đàm Thương kia nữa, thứ trong quần của anh ta chẳng qua cũng là thứ đồ vô dụng, có người phụ nữ nào sẵn lòng cùng anh ta làm lại lần thứ hai sao?

Thấy Tô Huỳnh không nuốt trôi được mấy lời này, A Uy đổi lại giọng, “Tôi thấy tối nay cô ở cùng anh Thương rất lâu, anh ấy chắc hẳn rất thích cô.”

Tô Huỳnh cảm thấy thấy đề tài của anh ta bị ám mùi lạ rồi, nên không nói gì nữa, chỉ cúi đầu giả vờ cười ngại ngùng, trong lòng cô không biết A Uy hỏi chuyện này là có ý gì, suy đi nghĩ lại, cô không nhịn được lén lút nhìn A Uy qua kính chiếu hậu lần nữa, đoán xem anh ta có phải là người đó của Đàm Thương hay không? Nếu không chả có chuyện gì mà tự nhiên anh ta lại nói đến cái gì mà thời gian thật lâu, ai lại nói đến loại chuyện riêng tư xấu hổ này bao giờ.

Chẳng lẽ là đang ghen sao?

Phức tạp quá đi, làm Tô Huỳnh cô đây đau đầu quá.

Sau khi đến bệnh viện, cô lên thẳng lên lầu VIP, bộ phận của cô ở chỗ làm không có ca tối, phòng chờ chỉ dùng nghỉ trưa, buổi tối bị khóa cửa, Tô Huỳnh không muốn về nhà bố mẹ, cũng không muốn làm phiền bạn bè, vì vậy cô chỉ có thể trốn ở chỗ này với Tô Anh.

Cũng may cô đang ở phòng VIP, chỗ này đủ lớn, ấn mật khẩu mở cửa ra, Tô Anh ở phòng ngủ chính bên trong tuyệt nhiên không nghe thấy, Tô Huỳnh cũng không đi vào trong tìm chị, mà xoay người đi thẳng vào phòng tắm.

Vừa nãy dùng miệng đi hầu hạ Đàm Thương, làm cho cơ thể cô toàn thân phát sốt lên vì ham muốn du͙© vọиɠ, đũng quần ướt sũng trơn trượt đến mức khó chịu, bây giờ mới cởϊ qυầи ra, Tô Dĩnh có thể nhìn thấy toàn bộ đũng quần đều là nước của cô. Cô lấy khăn giấy lau nhè nhẹ phần dưới của mình, còn kéo ra được một chất dịch nhờn trong suốt rất dài.

Mặc dù không có ai, nhưng Tô Huỳnh vẫn cảm thấy xấu hổ, vốn định vội vàng lau đi qua loa, nhưng ai biết du͙© vọиɠ bị Đàm Thương khơi lên vẫn chưa hết hẳn, vừa xoa một chút lại tiếp tục trào lên, tiểu huyệt của Tô Huỳnh thế mà lại tiếp tục ngứa ngáy.