Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 20: Cực kỳ muốn ᒪàʍ Ŧìиɦ (2)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Nhưng khoảng thời gian trước, nhà trường muốn tổ chức bình bầu giáo viên chủ nhiệm xuất sắc, nên Trương Bác Viễn mỗi tối đều ở lại quản lý buổi tự học, trở về đến nhà có những đêm muộn rồi vẫn ngồi soạn bài đến khuya, mà Tô Huỳnh ban ngày đi làm rất mệt, tối về muốn đi ngủ sớm, bởi vì thời gian nghỉ ngơi của hai người họ không giống nhau nên cả tháng trời không hề thân mật lần nào.

Sau đó, khi cuộc bình bầu kết thúc, Trương Bác Viễn cũng được trao tặng danh hiệu giáo viên chủ nhiệm xuất sắc như anh ấy mong muốn, nhưng đó cũng là lúc Lăng Linh chuyển đến nhà bọn họ, có một lần Tô Huỳnh muốn, nhưng cô với Trương Bác Viễn vừa cởi được quần áo ra, còn chưa cắm vào thì Lăng Linh đã tìm đến gõ cửa. Không phải là chuyện lông gà thì sẽ là chuyện vỏ tỏi, mà loại chuyện ân ái này một khi bị ngắt giữa chừng thì làm gì còn hứng thú để làm tiếp.

Lăng Linh là chị gái của Lăng Lung, một cô học trò trong lớp của Trương Bác Viễn. Hai chị em bọn họ cực kỳ nghèo khổ.

Mẹ của Lăng Linh bị bại liệt khi cô học cấp hai, bố cô làm việc vất vả trên công trường để kiếm tiền, lúc đó Lăng Linh còn đang học tiểu học. Là con gái cả trong nhà, nên Lăng Linh quyết định bỏ học để ở nhà chăm mẹ, lúc rảnh thì kiếm thêm mấy việc lặt vặt phụ giúp gia đình.

Sau đó, Lăng Lung lên cấp hai thì bố cô bị phát hiện mắc bệnh nan y, để không kéo theo hai cô con gái chịu khổ vì mình, người bố đã bóp cổ người mẹ bại liệt rồi uống thuốc trừ sâu tự tử.

Vốn dĩ những gia đình nghèo khổ thế này nên được thông cảm mới đúng, nhưng cũng chính vì nghèo khó, họ hàng trong gia đình đã lâu không còn qua lại, bố mẹ cô chết ở nhà thuê, chủ nhà trong cơn tức giận cũng đuổi hai chị em cô đi, Lăng Linh kéo hành lý đi tìm nhà trọ, lại bị người ta lừa mất hết tiền bạc, hành lý cũng bị ném đi.

Sau khi biết về hoàn cảnh của Lăng Lung, nhà trường đã giảm học phí và cho phép cô ăn uống miễn phí trong nhà ăn của trường, mọi người cũng giúp chị em cô xin nhiều loại trợ cấp khác nhau, nhưng Lăng Linh là trẻ chưa thành niên, lại không có trình độ học vấn, tạm thời chưa tìm được việc làm, trợ cấp cũng chưa đến tay chị em bọn họ. Lúc đầu, Lăng Lung quyết định nghỉ học, bản thân Trương Bác Viễn là giáo viên chủ nhiệm, từ lúc biết chuyện này, anh đã quyết định đưa Lăng Linh về tạm thời sống tại nhà của bọn họ, còn nói sẽ giúp cho Lăng Linh được đi học trở lại.

Chỉ là không ngờ tới, qua đi qua lại, Trương Bác Viễn lại lăn lộn cùng một chỗ với Lăng Linh.

Cũng không biết có phải Lăng Linh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết hay không mà cô ta lại học được cách lấy thân báo đáp này.

Đầu lưỡi của Tô Huỳnh liếʍ từ bao tinh hoàn liếʍ lên, bây giờ cả người cô đã nóng bừng, thậm chí đến cả lưỡi và nước bọt của cô cũng ấm nóng.

Dù sao cô cũng không quan tâm, cô và Đàm Thương từ hẹn hò tình một đêm mà quen nhau. Bây giờ cho dù cọ cọ một chút, không phải cũng là thuận tiện giúp anh ta sao?

Tô Huỳnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đàm Thương từ từ nhắm mắt lại, không biết là đang suy nghĩ vấn đề gì, hay là đang ngủ, nhưng dòng nước dưới thân của cô cứ ào ạt từng cơn từng cơn, cô không chịu nổi nữa, cúi đầu kéo khóa quần xuống, thẳng tay ném đi cái quần jean cản đường, ngẩng đầu lên, lại thấy Đàm Thương híp mắt lại nhìn chằm chằm cô.