Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 19: Cực kỳ muốn ᒪàʍ Ŧìиɦ (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Nơi đó của Đàm Thương hơi lạnh, Tô Huỳnh liếʍ láp cả nửa ngày cũng không khá lên được, nhưng cô không quan tâm, coi như cô đang chơi đùa với miếng xúc xích thôi.

Tuy rằng không thể cứng lên được, nhưng không thể không thừa nhận thằng bé của Đàm Thương thật sự rất lớn, màu da thịt nhàn nhạt, hơn nữa còn cực kỳ sạch sẽ.

Đầu lưỡi liếʍ quanh qυყ đầυ, sau khi lướt quanh qυყ đầυ vài vòng rồi chuyển đến lỗ sáo, Tô Huỳnh dùng một tay cầm dươиɠ ѵậŧ mềm mại, đầu lưỡi xoáy sâu vào lỗ sáo, sau đó mím chặt môi, hút hết phần qυყ đầυ mềm oặt vào sâu trong miệng, đầu lưỡi liên tục trượt lên trượt xuống trêu đùa.

Tay còn lại cô nâng niu bao tinh hoàn của anh, hai hòn nhỏ xinh còn lạnh hơn cả nơi nào đó, nhưng nắm trong lòng bàn tay lại làm cô thoải mái đến lạ lùng, thế là đầu lưỡi của Tô Huỳnh hạ thấp xuống phía dưới, ngậm một viên tinh hoàn của anh vào trong miệng, cùng cô chơi đùa, khi thì đẩy viên tinh hoàn quanh hai bên hàm, khi thì lại nhẹ nhàng liếʍ láp.

Cả căn phòng tràn ngập trong tiếp trêu đùa liếʍ mυ'ŧ chùn chụt của cô, không biết bên ngoài có nghe thấy không, nhưng dù thế nào thì bây giờ, Tô Huỳnh cũng chỉ nghe thấy cơ thể mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khô nóng đang không ngừng kêu gào.

Từ bữa tình một đêm hôm đó, lòng cô đã băn khoăn chồng chất, lại thêm càng về sau này, cô càng cảm thấy kỳ quái, miệng của cô không làm Đàm Thương cứng lên được nên cô cũng không có chút cảm giác nào, nhưng lần này khi âm thanh mập mờ quanh quẩn vang vọng khắp phòng, làm cho bộ phận nơi đũng quần của Tô Huỳnh dần dần trở nên ướŧ áŧ.

Chất dịch men theo rãnh nhỏ chảy ra ngoài, dính bết lại các sợi lông mảnh nhỏ mềm mại, làm cho toàn bộ âʍ ɦộ của cô ngứa ngáy.

Tô Huỳnh không tự chủ được chuyển từ ngồi xổm sang nửa quỳ, hai chân khép chặt vào nhau, ngứa ngáy không chịu được làm cho hai chân cọ xát vào nhau, nhưng ai biết được càng chà xát, cô bé của cô càng ngứa ngáy khó chịu, ban đầu chỉ có đũng quần ướt một chút, đến bây giờ cô thậm chí còn cảm nhận được từ nơi sâu thẳm trong tiểu huyệt phun ra ngoài một luồng dịch ẩm nóng.

Cơ thể Tô Huỳnh trở nên nóng bừng, hô hấp cũng bắt đầu nóng ran, khuôn mặt và đôi mắt bất giác bị những xốn xang trong cơ thể nhuộm hồng, vầng sáng đèn vàng làm cô cảm thấy mông lung nhìn không rõ ràng, nhưng chính cái cảm giác mơ hồ này lại đem đến cho cô hứng thú không giống bình thường.

Tô Huỳnh chính là Tô Huỳnh, du͙© vọиɠ cô đã dâng trào, trong khi Đàm Thương vẫn ngồi im y như hòa thượng không nhiễm bụi trần, anh ngồi cực kỳ ngay ngắn, chẳng nói đến thằng bé của anh không có phản ứng gì, đến ngay cả hô hấp của anh ta bây giờ cũng không hề có chút thay đổi.

Nhưng Tô Huỳnh không thể kiềm chế được nữa, cô đã lâu không quan hệ, tuy rằng mục đích chạy đến đây không phải vì tới ân ái, nhưng thời khắc này cô đột nhiên muốn làʍ t̠ìиɦ, cực kỳ muốn làʍ t̠ìиɦ.

Ngày trước lúc cô và Trương Bác Viễn còn hòa hợp, đời sống sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của họ lúc nào cũng diễn ra đều đặn, cố định ba lần một tuần, đôi khi cảm xúc dâng trào một đêm làm đến hai lần. Mặc dù không phải lần nào cũng đem cô đến cao trào, nhưng làʍ t̠ìиɦ cùng người mình yêu, cảm xúc và thỏa mãn trong trái tim đã vượt lên khỏi khát vọng cao trào.