Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 18: Anh Thương ơi, anh lớn quá (2)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Nghĩ đến đây trong lòng Tô Huỳnh cảm thấy rất khó chịu, cô nói muốn đi vệ sinh, đặt đũa xuống rồi rời đi.

Vốn dĩ cô chỉ muốn ở một mình để bình tĩnh lại, ai ngờ vừa đóng cửa thì có một số điện thoại lạ gọi đến, Tô Huỳnh ấn nghe, hóa ra lại là người tài xế vẫn thường đưa đón cô. Tài xế hỏi cô đang ở đâu để anh ta tới đón.

Tô Huỳnh vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, bao nhiêu buồn bực tức giận trong lòng như muốn bùng phát, cô bực mình nói đang ở nhà hỏa táng. Ai biết được người tài xế đầu dây bên kia không dễ mắc lừa, cứng rắn đáp lại cô, "Cô Tô, vậy bây giờ tôi sẽ đi qua đó ngay. Nếu như tôi đến đấy mà không tìm thấy cô, vậy tôi không còn cách nào khác chỉ có thể đến nhà cha mẹ cô Tô để tìm thôi. "

Anh ta lại dám uy hϊếp cô rõ ràng như vậy.

Tô Huỳnh nghiến răng nghiến lợi nói ra địa chỉ rồi hung hăng cúp điện thoại.

Cô rửa qua mặt rồi đi ra, vừa đi ra tới cửa phòng đã nghe thấy Trương Bác Viễn ở trong phòng nói chuyện "Em cũng định bí mật trang trí lại phòng sách, làm phòng trẻ con."

Phòng sách? Phòng ấy bây giờ không phải là phòng mà Lăng Linh đang ở sao?

Trong lòng Tô Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, quay đầu đi ra ngoài.

Cô trực tiếp đi xuống lầu mà không chào hỏi ai, người tài xế kia có lẽ cũng đang ở gần đây, Tô Huỳnh vừa xuống cổng đã thấy xe chạy tới, cô thở dài một hơi rồi bước lên xe, sau khi xe lăn bánh, cô gửi cho Trương Bác Viễn một tin nhắn "Chúng ta ly hôn đi."

Sau đó tắt máy.

Xe tới biệt thự, Tô Huỳnh đi thẳng lên lầu.

Đàm Thương đang hút điếu thuốc, vẫn ngồi ở chỗ cũ tay lắc ly rượu đỏ, chỉ không giống lần trước ở chỗ lần này ở đây có bật đèn bàn, trong vầng sáng vàng vàng của ngọn đèn bàn, Đàm Thương chậm rãi thở ra một hơi thuốc, xuyên qua làn khói mờ ảo nhìn cô.

Lại là thuốc lá, lại là rượu, bệnh liệt dương của anh ta có lẽ cả đời này cũng không chữa được.

Tô Huỳnh không có gì để nói với anh, rõ ràng là Đàm Thương cũng vậy, hai người nhìn nhau qua làn khói vài giây, Tô Huỳnh bước tới phía Đàm Thương, kéo khóa quần của anh xuống.

To quá.

Nhưng chẳng được tích sự gì? Cũng chỉ là một thứ bỏ đi mà thôi.

Tô Huỳnh hé bờ môi, ngậm qυყ đầυ mềm mại vào trong miệng, sau đó nỉ non gọi anh "Anh Thương, anh to quá, miệng của em ngậm nó đến sắp nứt rồi."

Trên đường về tới đây, Tô Huỳnh đã suy nghĩ rất lâu, Đàm Thương không phải là muốn gϊếŧ cô, lại càng không phải là yêu cô, hơn nữa cái thứ đồ chơi của anh ta còn có thể cứng lên được với người con gái nào sao. Đã vậy thì anh ta hết lần này đến lần khác tìm cô làm gì?

Tô Huỳnh nhớ lại lần đầu tiên bị Đàm Thương ném vào phòng, suy đoán chẳng lẽ Đàm Thương muốn lợi dụng cô để che giấu xu hướng giới tính thật của anh ta, là gay sao?

Sau khi khêu gợi một lúc, thấy Đàm Thương vẫn không có phản ứng gì, trong lòng cô càng chắc chắn suy đoán của chính mình.

Tô Huỳnh tự mình đoán mục đích của Đàm Thương, trong lòng cũng không còn tiếp tục lo lắng thấp thỏm như vậy nữa, tiếp tục giữ chặt qυყ đầυ, từ từ ngậm vào trong miệng, giống như sợi mì, nhưng cũng như miếng xúc xích thịt heo từ từ đưa vào trong miệng cô.