Tiểu sư đệ của y tốt như vậy, đối phương rõ ràng coi tiểu sư đệ mình là nữ nhân, trong lòng y coi đây là một sự không tôn trọng tiểu sư đệ, nhưng y không biết vì sao lại không vui như vậy, cũng chỉ cho rằng là ánh mắt đối phương quá khó chịu, chỉ vào bộ quần áo trên người Vu Chu: Sư đệ, sau này đừng mặc nữa?
Vu Chu: Chờ qua thêm hai nơi nữa là không cần mặc như thế này.
Xem ra tuy rằng có thể làm những thích khách kia bị lầm, nhưng hóa trang cô nương của cậu quá phô trương, lại sợ gây chuyện. Hôm nay gặp phải tên này còn coi như biết kiềm chế, nếu gặp phải một kẻ ăn chơi trác táng, chưa chắc có thể chạy thoát.
Cứ như vậy, lại vượt qua hai trạm kiểm soát, mặc dù vẫn có chút bồn chồn, nhưng cũng may lần này không có vấn đề gì nữa. Đến tối họ mới tới được nơi thứ ba, tìm được một quán trọ. Vu Chu trả tiền cho người đánh xe, đặt một gian phòng cùng với Vô Dận rồi thay lại đồ nam.
Suốt đường đi, Vô Dận rất im lặng, Vu Chu rửa mặt xong thì leo lên giường nằm, không muốn động đậy, đi cả ngày, cả người đã bắt đầu rã rời, kết quả vừa quay đầu đã thấy Vô Dận sau khi rửa mặt ngồi thiền.
Vu Chu nghiêng người, một tay chống đầu: “Sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Đôi mắt nhắm chặt của Vô Dận run lên: “Tiểu sư đệ, ta ngồi thiền một chút.’’
Vu Chu nhướng mày: “Sư huynh, huynh không phải... Còn chưa tin rằng đệ là nữ tử đấy chứ? Huynh là tránh đệ sao? Hay là….”
Vô Dận sợ Vu Chu lại làm ra thêm mấy chuyện gì để “chứng minh”, bèn vội vàng mở mắt ra: “Không phải, không phải tiểu sư đệ, chỉ là….” Y không biết vì sao sau khi thấy bộ dạng giả nữ của tiểu sư đệ xong lại cảm thấy không được tự nhiên, cùng chung chăn gối, luôn cảm thấy trong lòng rối bời, cảm thấy không đúng tí nào, đêm nay y muốn tĩnh tâm để xua đuổi những suy nghĩ lung tung, chắc là lần đầu tiên y xuống núi nên ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Chỉ là cái gì?” Vu Chu hỏi theo, ngày mai còn phải lên đường, ngồi thiền cả đêm, đây có phải đi chơi đâu?
Vô Dận miệng vụng về, bị Vu Chu nhìn thẳng như vậy, cũng không giải thích được vì sao, chỉ có thể dưới cái nhìn khẩn trương của Vu Chu mà lên giường nằm xuống, hai tay khoanh trước ngực, không dám cử động.
Vu Chu buồn cười, mở miệng hỏi thêm: “Sư huynh à, anh không thể làm như vậy, sư phụ Nhất Vi bảo chúng ta xuống núi rèn luyện, còn huynh chỉ là chung giường với người khác mà căng thẳng như vậy, thì làm sao sư phụ Nhất Vi yên tâm huynh đã hoàn toàn khám phá hồng trần, hiểu rõ nhân sinh huyền ảo đây?”
Vô Dận vừa nghe nhắc đến sư phụ thì mở mắt ra: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Là do đạo hạnh của y chưa đủ, mới chỉ như vậy mà đã bị ảnh hưởng rồi, sư phụ nhất định rất thất vọng về y lắm?
Mắt phượng Vu Chu giật giật, nhích lại gần: “Đệ là tiểu sư đệ của huynh, đệ không giúp huynh thì ai giúp huynh, được rồi, bắt đầu sửa sai từ bước thứ nhất, việc đầu tiên chính là ở chung với người khác không thể rụt rè. Huynh dịch sang bên đệ một tý nào, đệ là sư đệ, chúng ta từ người quen thuộc nhất mà bắt đầu.”
Vô Dận cảm thấy những gì sư đệ nói rất có lý, vì vậy y nghe theo Vu Chu dứt khoát dịch lại gần cậu.
Vu Chu nhìn khoảng cách nửa cánh tay giữa hai người: “Dịch tiếp.”
Vô Dận lại khẽ nhúc nhích.