Vu Chu nói mãi cho đến cuối cùng hai người đυ.ng tay nhau mới hài lòng: “Được rồi, đi ngủ đi, sau này huynh phải tập thói quen có người ở bên cạnh, nếu như huynh một lòng hướng Phật, mặc kệ huynh ở bên cạnh ai cũng đều có thể giữ yên được tâm vô tạp niệm, tứ đại giai không, lúc này mới không uổng công xuống núi rèn luyện.”
Vô Dận: “... Tiểu sư đệ nói rất đúng.” Quả nhiên, ngộ đạo của y không bằng tiểu sư đệ, là lỗi của y.
Vu Chu rất hài lòng với Vô Dận nói gì nghe đấy. Ngay khi cậu vừa định nhắm mắt đi ngủ, Vô Dận đột nhiên lại nói: “Tiểu sư đệ, nha hoàn thông phòng là cái gì?” Y nhớ tới ban ngày tiểu sư đệ đã nói một câu như vậy, y suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu lời này có ý gì, cảm thấy biểu hiện của tiểu sư đệ có hơi quái quái….cực kỳ quái luôn.
Vu Chu: “....”
Cái này nên giải thích thế nào bây giờ?
Hệ thống không biết lúc nào lại hiện lên: [Ký chủ, cậu nên nhân cơ hội này giải thích cho tốt, để cho nam chính hiểu rõ đi ha?]
Vu Chu: [Hay là mi tới giải thích đi?]
Hệ thống cảm nhận được nguy hiểm không rõ, vội vàng chạy trốn: Ký chủ đột nhiên nổi sát khí, thật đáng sợ.
Vu Chu quay đầu, bình tĩnh nhìn qua: “Sao đột nhiên huynh lại hỏi cái này?”
Vô Dận không dám nhìn xung quanh, y dán mắt vào nóc giường: “Chỉ là… tò mò mà thôi.” Y không thể quên biểu cảm trên mặt tiểu sư đệ khi đó, cho nên y luôn ghi nhớ cái từ này, nhưng y không thể hỏi người khác, y chỉ có thể hỏi tiểu sư đệ.
Vu Chu khẽ ho một tiếng: Tò mò là chuyện tốt, nhưng cậu tuyệt đối không thể nói cho đối phương biết chân tướng, tuy rằng không có việc gì, nhưng cậu luôn cảm thấy có điểm kỳ quái.
“Từ này thật ra cũng không có ý tứ gì đặc biệt cả.” Vu Chu nếu không thể nói cho đối phương biết sự thật, chỉ có thể lừa y, nhưng lừa y như thế nào cũng là một kỹ năng.
“Thật sao?” Vô Dận có hơi ngạc nhiên, nhưng vì sao y cảm giác được lúc đó vẻ mặt của những người kia…
Vu Chu nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Đương nhiên, không phải lúc đó đệ đang sắm vai tỳ nữ của huynh sao? Tỳ nữ cũng chính là nha hoàn, còn hai chữ ‘thông phòng’ phía sau thì lại càng dễ hiểu, chính là ý nghĩa ‘cực kỳ tín nhiệm’. Cho nên cái ‘nha hoàn thông phòng’ mà sư huynh tò mò thật ra là ý chỉ nha hoàn đó cực kỳ được tín nhiệm, hiểu chưa?”
Vô Dận nghiêm túc gật đầu với khuôn mặt đẹp trai: “Huynh hiểu.” Hóa ra điều đó có nghĩa là sự tin tưởng, cực kì tin tưởng, bây giờ y hiểu rồi.
Vu Chu hài lòng: Vẫn là Vô Dận sư huynh dễ lừa gạt.
Ngay tại Vu Chu muốn Vô Dận mau chóng đi vào giấc ngủ thời điểm, Vô Dận đột nhiên quay đầu lại, giống như Vu Chu trước đó nghiêng người nhìn hắn, mắt phượng ánh lên vẻ cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ nói: “Tiểu sư đệ, vậy đệ chính là sư đệ thông phòng của ta.” Nói cách khác, cậu chính là sự đệ mà y cực kỳ tín nhiệm.
Vu Chu: “???!!!”
Hệ thống không biết từ lúc nào lại hiện lên: [Ha ha ha ha…]
Vu Chu: “....”