Nam Chính Y Điên Rồi

Chương 26

Ánh mắt nam nhân đảo qua búi tóc của cậu: “Đã là tỳ nữ, vì sao lại búi tóc của phu nhân? Nếu đã thành hôn, vì sao không có giấy thân phận đi đường?”

“A?” Vu Chu ngước mắt lên, suy nghĩ rất nhiều mới hiểu ra mấu chốt của vấn đề, bà chủ tiệm may cho rằng cậu học cách chải tóc là vì lấy lòng phu nhân, tăng thêm tình thú khuê phòng, nhưng là đã thành hôn, “phu nhân” tất nhiên là phu nhân, cùng với búi tóc thiếu nữ tự nhiên sẽ khác nhau.

Sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh, sau khi kinh ngạc nhanh chóng ngước mắt lên, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào, khẽ nhỏ nhẹ nói: “Vị công tử này…Người hiểu lầm rồi, nô gia vẫn chưa lập gia đình, còn vì sao lại búi tóc như vầy mà nô gia vẫn chưa chồng là do nô gia là…Nha hoàn thông phòng của công tử nhà nô gia, không có thân phận nên tự nhiên cũng không có thân phận đi đường.”

Nam nhân đại khái cũng không nghĩ tới sẽ có loại tình huống này, hắn đối với chuyện này cũng không biết nhiều lắm, dù sao nếu hắn đã nhìn trùng thì cho dù là thê thϊếp cũng sẽ cho thân phận, ai có thể nghĩ tới vẻ đẹp lộng lẫy thế này vậy mà...Ngay cả một thân phận cũng không có? Vẫn luôn là nô tịch sao?

Nam nhân cau mày, nhìn gương mặt của Vu Chu, rốt cuộc không nhịn được tiến lên hai bước: “Nếu như ta sẵn sàng chuộc thân ngươi, ngươi có nguyện ý gả cho ta không? Tuy rằng ta không thể cho ngươi thân phận tốt hơn, nhưng một cái ‘di nương’ thì cũng có thể cho được..”

Vu Chu: “....”

Nam nhân kia từng bước tiến tới: “Cô nương, có bằng lòng hay không?”

Mặc dù Vô Dận nghe không hiểu hai người bọn nó đang nói chuyện gì, nhưng y hiểu được người kia ngỏ ý muốn cưới tiểu sư đệ nhà mình. Y nhíu mày, đôi mắt phượng trầm xuống khẽ nheo lại, điều này khiến dây leo tại khóe mắt y càng sắc bén, thật sự là vài phần tâm trạng thất thường.

Vu Chu lặng lẽ đè lại thắt lưng Vô Dận, hơi kéo xuống một chút, lúc này cụp mắt, dung mạo sạch sẽ tuyệt đẹp e thẹn nhìn Vô Dận một cái, biểu hiện dáng vẻ si mê sùng kính vô cùng sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng khẽ gật: “Nô gia…không muốn.”

Mặc dù chỉ có bốn chữ, nhưng dưới ánh mắt biểu lộ trước đó, tâm tư của “nàng” thể hiện rất rõ ràng.

Thϊếp cố ý lang vô tình, cho dù không có danh phận, nàng cũng nguyện đồng hành cùng đối phương cả đời.

Sự thất vọng hiện lên trong mắt nam nhân, hắn nắm chặt tay rồi lại mở ra. Suy cho cùng thân phận của hắn là như nào, hôm nay xuống xe chặn người đã không phải là tác phong bình thường của hắn, nếu không phải lúc đó nhìn thoáng qua quá mức kinh diễm, lại nghe nói đối phương nói chuyện khác thường mới ngăn cản, nếu là hắn của ngày xưa, tuyệt đối không thể như vậy.

Nhưng hắn cũng không phải người thích ép buộc người khác, nếu đối phương không muốn, cho dù có thất vọng đến đâu, hắn vẫn là tránh ra, chắp tay: “Đã như vậy, ta quấy rầy rồi.”

Màn lại buông xuống, hai tay đặt trên đầu gối của Vô Dận nắm chặt mới buông ra, nhưng tiểu sư đệ không cho y nói, y cũng không mở miệng.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, biết chắc chắn có thể ra khỏi thành, Vu Chu bình tĩnh vén màn nhìn thoáng qua, xác định không có người đi theo, sau đó vỗ vỗ cánh tay Vô Dận, không tiếng động nói: Được rồi, không sao rồi.

Vô Dận gật đầu, có người đánh xe nên y không nói gì, nhưng trong đầu y nghĩ đến ánh mắt tên nam nhân đó nhìn chằm chằm vào sư đệ của mình, luôn cảm thấy rất khó chịu.