Vô Dận cao hơn cậu nửa cái đầu, cho dù y cụp mắt xuống, nhưng Vu Chu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài trên đôi mắt nhắm chặt của y đang nhanh chóng run rẩy, thật dài che xuống dưới, trán y lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
Ngay tại lúc Vu Chu trong lòng thầm mắng không tốt, sợ chính mình trêu chọc có hơi lố, vừa định giải thích thì nghe thấy nam nhân vốn đang cúi đầu đột nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Vu Chu. Y nghiến răng, giống như sau khi quyết định cái gì đó, đột nhiên nhắm mắt lại, cầm binh khí trong tay suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, lật cổ tay lấy ra chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích đang cài trên tóc của mình và đưa nó qua, kiên quyết nói: “Sư huynh không biết... Tiểu sư đệ là tiểu sư muội, lúc trước vô tình mạo phạm lại chung chăn chung gối, tuy là không có ý khác như lại hủy hoại thanh danh của muội. Vốn nên phụ trách nhưng sư huynh một lòng hướng Phật, cả đời không lấy vợ. Như vậy, tùy cho sư muội tùy ý định đoạt…tuyệt không hai lời.”
Vu Chu nhìn nam nhân tuấn mỹ tóc đen buông xõa: “....”
Hệ thống trong đầu không biết từ lúc nào lại hiện lên, đại khái là từ trong đầu Vu Chu bắt được cảnh tượng hiện tại, nhịn không được mà cười ra tiếng: [Há!] Cái âm thanh máy móc lạnh lẽo kia, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu, vả lại...Còn chói tai như vậy?
Vu Chu khóe miệng giật giật: [Mi đang cười nhạo ta sao? Được rồi, tiểu hệ thống, đây là nâng cấp xong thì lá gan cũng lớn theo đúng không?]
Hệ thống: [..]
Cảm thấy có gì đó không ổn, hệ thống lại vèo một cái biến mất.
Vu Chu không chút nghĩ ngợi, cậu cảm thấy mình bị Vô Dận làm cho không biết phải làm sao, lấy lại giọng nam: “Sư huynh, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm gì có tiểu sư muội nào ở đây, tiểu sư đệ vẫn là tiểu sư đệ của huynh mà.” Dứt lời, ở lúc Vô Dận còn chưa hoàn hồn, cậu nắm lấy cổ tay của Vô Dận, cách một lớp quần áo ấn ngực lên của mình: “Này, huynh có cảm thấy không? Giống như huynh, đệ cũng dẹp lép.”
Vô Dận: “...”
Vu Chu: “Bây giờ tin được chưa? Nếu huynh còn không tin…” Trong mắt Vu Chu tràn ra ý cười trêu chọc: “Hay là đệ cởϊ qυầи áo ra để chứng minh cho huynh thấy? Khi này thì chắc là tin rồi nhỉ?”
“Không cần.” Vô Dận gần như lấy lại tinh thần, lập tức thu tay về, không biết vì sao nhìn tiểu sư đệ cười như vậy, y luôn cảm giác bản thân có chỗ nào không đúng.
Đặc biệt là nơi mà lòng bàn tay vừa chạm vào ngực của tiểu sư đệ, giống như bị bỏng vậy. Y thu tay lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa vài cái ở bên sườn áo, cảm giác kỳ dị mới biến mất.
Y ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười trêu chọc của Vu Chu, hít một hơi thật sâu, rốt cục bình tĩnh lại: “Tiểu sư đệ, đệ... Tại sao lại thế này?” Đang bình thường tự nhiên giả nữ làm gì, làm y còn tưởng rằng…..
Vu Chu tối hôm qua đã muốn nói rồi, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói như thế nào, đành phải đợi hôm nay thay quần áo rồi giải thích luôn.
Kết quả, cậu không ngờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vô Dận như vậy, nhìn mái tóc đen xõa xõa của Vô Dận, trong tay vẫn nắm chặt chiếc trâm ngọc, bèn dứt khoát đè Vô Dận trở lại chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy chiếc lược gỗ đào chải tóc giúp đối phương vấn lại tóc.
Vô Dận từ nhỏ đã trọc nên tự nhiên sẽ không biết vấn, hôm qua cậu giúp Vô Dận vấn lại, đối phương sợ gây phiền phức cho cậu nên cả đêm không nhúc nhích, sáng nay thức dậy cũng không có chút nào lỏng lẻo. Bây giờ chỉ hơi rối nên cậu chỉ việc chải sơ lại thôi.