Nam Chính Y Điên Rồi

Chương 22

Hệ thống yếu ớt đánh gãy cậu: [Ký chủ, cậu đừng hòng mơ tưởng nữa, không thể nào, đời này không thể nào…] Không được rồi, nó nghĩ mình hẳn là nên được thăng cấp, nếu cứ tiếp tục như thế này hoài nó sẽ bị ký chủ nghiền ép, lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm nữa e rằng nó sẽ bị tê liệt mất.

Sau khi búi tóc xong, Vu Chu và Vô Dận lặng lẽ xuống núi, đi đến thị trấn gần nhất. Vu Chu trước tiên đến một tiệm may, chọn một vài bộ quần áo đắt tiền, sau đó thuê một gian phòng đi vào với Vô Dận.

Bởi vì… Những bộ quần áo này làm tốn rất nhiều bạc của phương trượng Nhất Vi, cho nên lộ trình kế tiếp họ phải tiết kiệm hơn.

Vu Chu bận suốt đêm làm một tờ giấy khế ước bán thân, đóng thêm dấu vân tay, hơn nữa có thân phận của Vô Dận do phương trượng Nhất Vi chuẩn bị nên mọi thứ vẫn ổn thỏa.

Sáng hôm sau Vô Dận tỉnh lại đi lấy hai chậu nước, theo lời của Vu Chu, y không nói một lời nào với người ngoài, ngoại trừ khuôn mặt tuyệt đẹp của y có thu hút sự chú ý của nhiều người, rất nhiều, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nhìn hai lần.

Nhưng khi quay lại, Vô Dận phát hiện sư đệ đã thức dậy và đang thay quần áo sau bức bình phong, y đặt hai chậu nước sạch xuống, lúc xoay người lại vừa vặn nhìn thấy tiểu sư đệ phía sau bức bình phong đi ra, chỉ là chờ Vô Dận giương mắt nhìn qua, người đối diện đã lui ra sau.

Vô Dận hoàn toàn sững sờ tại chỗ, gần như trong nháy mắt xoay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng: “Xin, xin lỗi... bần tăng đi nhầm rồi!”

Dưới tình thế cấp bách, Vô Dận chỉ thoáng thấy dáng vẻ cô nương duyên dáng đi ra khỏi bình phòng, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đó là một người con gái. Y lập tức dời tầm mắt đi, lại không thấy rõ bóng dáng của đối phương nên mới nghĩ rằng mình đang đi nhầm phòng, vội vàng muốn ra ngoài ngay.

Thế nhưng lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười quen thuộc: “Vô Dận sư huynh, huynh đi đâu thế?”

Vô Dận dừng lại bước chân, không thể tin mở to hai mắt, một lát sau mới cứng ngắc xoay người, lập tức thấy một người cách đó không xa đang dựa vào bình phong, mắt phượng nửa híp nhìn chằm chằm ‘“mỹ nhân”, ngốc nghếch nói: “Đệ... tiểu, tiểu sư đệ?” Không không... Tiểu sư đệ đang yên đang lành sao lại biến thành tiểu sư muội rồi?

Vô Dận chưa gặp qua tình huống này bao giờ nên cũng không nghĩ sâu xa.

“Làm sao?” Vu Chu đứng thẳng người, ngoại trừ chiều cao có cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều, nhưng đến lúc ra khỏi cổng thành cậu và Vô Dận sẽ thuê một chiếc xe ngựa, cho nên cũng không cần đứng lên làm gì, chỉ cần là gương mặt và quần áo giấu giếm đi là được.

Theo Vu Chu từng bước một đi tới, Vô Dận vội vàng nghiêng người, không dám nhìn cậu: “A Di Đà Phật…” Trong đầu y cái gì cũng không có: Tiểu sư đệ... trở thành tiểu sư muội, y, y còn cùng tiểu sư muội cùng nhau ngồi thiền nhiều ngày như vậy, thậm chí tối hôm qua, vì sửa chữa thói quen thiền định ngủ quên ban đêm của y mà hai người còn ngủ chung một giường!

Hai bên tai của Vô Dận đã đỏ như máu: “!!!”

Vu Chu không ngờ phản ứng của Vô Dận lại mạnh như vậy, dưới đôi mắt phượng nở một nụ cười xấu xa, cậu cố ý đi tới, nhéo nhéo cổ họng của mình, đổi giọng vừa yêu kiều vừa mềm mại, nhẹ nhàng nói với người trước mặt: “Vô Dận sư huynh, huynh lại sai rồi, sao lại nói "A Di Đà Phật", lỡ như người ngoài nghe được thì sao?”