Đầu ngón tay Vu Chu bỗng nhiên sờ vào mặt Vô Dận: “Vị sư phụ thần tiên kia lại cho đệ thứ tốt, cho nên đệ cho sư huynh của đệ thêm mấy vết bớt, sư huynh, huynh không ngại chứ?”
Vô Dận tự nhiên không có phản đối.
Vu Chu tiếp tục nói: “Sư huynh, lần này chúng ta xuống núi, chuyện liên quan đến núi không thể nói nữa, đây cũng là sư phụ yêu cầu, cho nên sau này có người ngoài ở bên cạnh, cũng không thể gọi là tiểu sư đệ nữa. Bên ngoài có thể gọi…đệ là Vu Chu.”
“Vô Chu? Pháp danh của đệ?”
“Không phải... là Vu.” Đầu ngón tay cậu vẽ nhẹ vào hư không, Vô Dận nhìn động tác của cậu mà đầu óc trống rỗng, không hiểu sao y lại cảm thấy bộ dáng tung bay váy áo này của tiểu sư đệ rất đẹp mắt, đẹp đến mức…Lần đầu tiên y không thấy rõ được là cậu vẽ cái gì. Mãi đến lần thứ hai mới có thể nhìn rõ ràng, đồng thời, nơi dán thứ gì đó trên mặt càng lúc càng nóng, như sắp bốc cháy vậy, Vô Dận vội vàng cúi đầu, ở trong lòng gọi thầm cái tên này. Lần nữa ngước mắt lên, y nghiêm túc nói: “Dận Khải….Tên của ta.” Nói xong hai chữ này, Vô Dận đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như đã khác…
Ngoài sư phụ, tiểu sư đệ là người đầu tiên biết tên thật của mình, cái tên mà mẹ ruột y đặt cho.
Vu Chu sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý tứ của Vô Dận: “Được.”
Đại khái là tâm tình của Vu Chu tốt nên ảnh hưởng đến hệ thống, Hệ thống lại yên lặng xuất hiện: [Bạn bè nhắc nhở: Ký chủ đừng vui mừng quá sớm, bộ dáng nam chính đã giải quyết, cậu thì sao?]
Vu Chu nhướng mày: [Đây mà là vấn đề á? Ta đã nghĩ tới rồi.]
Từ khi cậu nhìn thấy bộ dáng của Vô Dận, trong đầu cậu đã hiện lên một ý nghĩ, nếu như người đó đuổi gϊếŧ hai hòa thượng, vậy mấu chốt tất nhiên là hai hòa thượng nam. Với bộ dạng bây giờ của Vô Dận có thể giả làm công tử nhà giàu phóng túng, chỉ cần Vô Dận không mở miệng, bộ dáng này thật sự rất dễ lừa, về phần cậu... Đối phương nhất định đang tìm hai nam nhân. Cậu giả làm tì nữ, một nam một nữ tất nhiên không thành vấn đề.
Cho dù người truy sát đuổi theo, cũng là thăm dò tin tức của hai nam hòa thượng thôi. Còn bọn họ là một nam một nữ, tự nhiên không phù hợp với lộ trình truy đuổi của đám người kia, đương nhiên sau đó bọn chúng sẽ hoang mang, ngay từ đầu đối phương đã đuổi sai đường, tự nhiên đi tới cuối cùng cũng sẽ sai luôn, bọn họ ngược lại có thể tự do thoải mái.
Khi Vu Chu đang suy nghĩ về mấy cái ý tưởng của mình, bất chợt nghe thấy những âm thanh kỳ lạ "xèo xèo" và "rắc rắc" truyền đến đầu mình.
Hệ thống: [!!!]
Vu Chu: [Mi làm sao vậy, tiểu hệ thống? Mi có ý kiến gì à?]
Hệ thống một lúc sau mới trở lại: [Ký chủ, cậu... Tâm lý cậu không có tí áp lực nào sao?]
Vu Chu: [Chỉ là giả vờ một hai ngày mà thôi, đến khi rời khỏi kinh thành, người đuổi theo truyền sai tin là có thể trở lại thành nam mà, chuyện này thì có quái gì đâu mà phải áp lực? Hy sinh nhỏ bé này chẳng là gì cả so với việc hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, sớm ngày trở về.]
Bây giờ Vu Chu nhớ lại nỗi chấp niệm mạnh mẽ muốn quay trở lại khi ấy, cậu cũng rất tò mò về việc mình là người như thế nào trong quá khứ.
Hệ thống ấp úng hồi lâu mới nói: [Ký chủ nói không sai.]
Vu Chu: [Đương nhiên, nếu mi sẵn sàng chi trả thêm một vài thứ khác…]