Vu Chu nhìn Vô Dận ngây thơ dễ lừa gạt khẽ nhắm mắt lại hơi ngẩng đầu lên, vô tội nói: [Không thể bôi? Nhưng trước giờ mi có nói ta biết đâu hả tiểu hệ thống, cũng không còn cách nào khác, ít nhiều phải thử một lần xem sao... Không biết có vấn đề gì không, nhưng đây là linh thủy do hệ thống mi gửi tới nên sẽ không gây ra quá nhiều vấn đề đâu ha?]
Vu Chu vừa nói dứt lời là muốn bôi lên luôn.
Hệ thống: [Ký chủ đừng tưởng rằng hệ thống này nghe không hiểu cậu cố tình làm thế nhé, linh thủy dưỡng tóc này sao có thể bôi lên mặt được? Cậu không phải muốn bôi lên mặt nam chính mà là muốn bôi bổn hệ thống thì có….]
Đang lúc Vu Chu muốn động thủ thì quả nhiên giọng nói u oán của hệ thống vang lên: [Cuối cùng thì cậu muốn thế nào hả?] Nó chưa bao giờ gặp một ký chủ…Khó chơi như vậy!
Vu Chu: [Tặng kèm hai món đồ có thể dịch dung.]
Hệ thống: [Không thể nào.]
Vu Chu thở dài, lại lần nữa giơ tay lên: [Thôi, thật đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú này của nam chính mà, muốn trách thì trách hệ thống nhé. Ngươi yên tâm, tương lai ngươi nhất định làm hoàng đế, cho dù không có mặt vẫn có thể hô mưa gọi gió.]
Hệ thống: [Một món, có hiệu lực mười ngày. Đây là giới hạn rồi, nếu còn không chịu nữa thì miễn bàn nhé!] Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ? Tại sao ký chủ này khó đối phó như vậy?
Vu Chu: [Là cái gì?]
Hệ thống: [Vết bớt có hiệu lực mười ngày, mười ngày sau sẽ khôi phục bình thường, chỉ có tác dụng với nam chính, cho dù ký chủ có dùng cũng không có tác dụng gì đâu, về phần cậu cải trang như thế nào để tránh truy sát thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi.]
Vu Chu: [ Vậy là đủ rồi.]
Địa danh thứ nhất được viết trên ba túi gấm là một nơi cách xa địa giới kinh thành, chỉ cần bọn họ thành công cách xa địa giới kinh thành, đến lúc đó bọn họ có thể đeo mặt nạ để che giấu hành tung, tránh đuổi gϊếŧ.
Gần như cùng lúc ấy, Vu Chu cảm giác được trong tay có thứ gì đó, cậu lấy ra xem, là một lớp da mỏng màu đỏ như máu, cậu mở ra, cẩn thận nhìn gương mặt của Vô Dận, không khỏi cảm khái nói: [Nhìn thật là cảnh đẹp ý vui mà, nhưng mà nói đến, cho dù Tiểu hệ thống mi không cho thì ta đây cũng không nỡ phá hoại khuôn mặt này, lỡ xảy ra cái gì thì phí phạm một gương mặt tuấn tú lắm?]
Hệ thống: [...] Nó rất tức giận, nhưng cũng phải tiếp tục cười.
Hệ thống vèo một cái biến mất, Vu Chu mỉm cười dán miếng da kia lên từ trán đến khóe mắt Vô Dận, thứ đó che mất nửa khuôn mặt của y, giống như dây leo được cố ý vẽ ở cuối vết bớt, màu sắc tươi đẹp, gần như trong nháy mắt đã làm nhòa đi khuôn mặt thoát tục của Vô Dận, ngược lại làm nổi bật toàn bộ khuôn mặt mang theo vài phần yêu dã.
Cộng thêm mái tóc đen như mực dài đến thắt lưng, tạo thành hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược với vị hòa thượng bị lưu đày trước đó, rõ ràng trông y vẫn như cũ, nhưng bây giờ cho dù Vô Dận đang đứng trước mặt phương trượng Nhất Vi hiểu rõ y nhất, chỉ sợ ông cũng sẽ không nhận ra.
Vu Chu nhìn dáng vẻ này của đối phương thì Vu Chu đột nhiên nở nụ cười, cười đến làm cho Vô Dận sửng sốt. Y nhịn không được giơ tay sờ sờ mặt của mình, nơi đó hơi nóng, nhưng cũng không khác trước gì mấy: “Tiểu sư đệ, không phải nói là râu sao? Sao lại thế này…” Nhưng giọng nói dịu dàng lập tức phá hủy cảm giác mê hoặc này, đây vẫn là hòa thượng Vô Dận một lòng hướng Phật đầy hiền lành.